Anh ở vì sao xa – 92


Chương 92: Năng lượng nguyên di động

Dùng sandwich đổi lấy bữa sáng sang trọng

Edit: OnlyU

Trước khi đi đến một thành phố khác, biết bao người đã thấp thỏm không an lòng, cứ mãi do dự, huống hồ là rời khỏi địa cầu đã sinh sống mấy thập niên, đi truy tìm một tinh cầu lấp lánh khác trong vũ trụ. Hoàn toàn từ bỏ cuộc sống sau này, toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc thám hiểm điên cuồng bất chấp hậu quả, suy nghĩ này chỉ có thể xuất phát từ người điên và thiên tài.

Một thời gian dài trước kia, kỳ thật Sư Hướng Quảng không có ý nghĩ này, khi đó toàn bộ cuộc sống của ông không hề có ước vọng quá cao, đơn giản chính là ở trong thư viện, trông coi bọn nhỏ có chí cầu tiến mà lại bồng bột đi ra đi vào, khiến bọn nhỏ ban cho ông đốm lửa nhỏ trong cuộc đời nguội như tro tàn.

Vốn cho rằng nửa đời sau sẽ trôi qua như thế, nhưng Hàn Trác và Bạch Hi lại xuất hiện, bọn họ có năng lực mạnh mẽ, mang theo kế hoạch hoàn thiện, thậm chí còn được Lương Dật ủng hộ, tất cả thoạt nhìn đều hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến ông bắt đầu rục rịch. Giấc mộng hồi trẻ quay lại trong đầu, bản thân từng là nghiên cứu viên người dị năng, hiện tại là kẻ phản quốc trong hồ sơ quốc gia, so với bất kỳ kẻ nào, Sư Hướng Quảng biết rất rõ kết cục của mình một khi thân phận bị bại lộ, nhưng ông cũng rõ hơn ai hết, nếu như thật sự muốn chạm tay vào tinh cầu khác trong cuộc đời này, dù chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, thì ông phải nhờ Hàn Trác giúp đỡ.

Sư Hướng Quảng không chắc đối phương có đồng ý hay không, thế nên ông không biết phải mở miệng làm sao. Thế nhưng có vẻ như Hàn Trác không ngại yêu cầu của ông, thậm chí không cân nhắc nhiều đã đồng ý.

“Cậu chắc chắn chứ?” Sư Hướng Quảng lo lắng hỏi: “Chính phủ cũng không có ý kiến?”

“Chuyện này do tôi quyết định, không thuộc quản lý của chính phủ. Tôi có thể cam đoan với ông, nếu tương lai thật sự có ngày đó, nhất định sẽ giúp ông lên phi thuyền.”

Sư Hướng Quảng không tự chủ nuốt nước bọt một cái, ông không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể ràng buộc Hàn Trác, có điều sâu trong đáy lòng, ông tình nguyện chấp nhận bảo đảm của hắn, dù sao đó là leader tuyệt đối của chủng tộc người dị năng, không chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần mà còn có tính cách và trách nhiệm đáng tin cậy.

“Bây giờ có thể nói ra chưa?” Hàn Trác hỏi.

“Tôi tin cậu.” Sư Hướng Quảng thỏa hiệp: “Còn nhớ cái hộp tôi bảo cậu mang theo không?”

Hắn gật đầu: “Đương nhiên nhớ.”

“Bên trong đựng một linh kiện cũ tháo ra từ phi thuyền, có thể tồn trữ năng lượng, nói dễ hiểu nó tương đương với cục pin điện thoại di động. Tôi đã từng kiểm tra, đặt ở đường tắt chỗ đại học L, chính là nơi chôn năng lượng nguyên thuấn di, chỉ cần nửa giờ sau, nó sẽ có sóng phóng xạ tương đồng năng lượng nguyên.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Sư Hướng Quảng lấy cái hộp trong cặp da ra, đặt vào tay hắn: “Cậu có thể thử xem, có điều đừng đi quá xa, hiện tại vẫn chưa xác định năng lượng này có thể dùng mấy lần.”

Hàn Trác gật đầu, hắn nhìn Bạch Hi, sau đó biến mất trong không khí.

Vương Viễn Thần: “…”

Đây là lần đầu tiên y chứng kiến Hàn Trác thuấn di, thế nên mới nói ông trời thật không công bằng, có người dị năng là thuấn di và giết chóc, có người dị năng lại là không ăn cũng béo, cố tình lại là một quý cô thích ăn, một năm trước hầu như ngày nào cũng đến quán bar ngồi khóc.

Hàn Trác chọn thuấn di đến căn hộ cách vách, chính là phòng ngủ của Vương tiên sinh cô đơn. Trên gối nằm là khăn choàng cổ xếp chỉnh tề ngay ngắn, trên tủ đầu giường còn bày năm khung ảnh, trong đó tấm nào cũng là Lưu Xuân Xuân đang cười, mỗi tấm mỗi kiểu ngáo ngơ khác nhau.

Hàn Trác lắc đầu chậc chậc vài tiếng, vừa định quay về căn hộ bên cạnh lại phát hiện hình như hộp năng lượng đã tiêu hao hết, sau khi thất bại liên tục năm lần, hắn đành phải tự bước qua.

“Cậu đã đi đâu?” Vương Viễn Thần cảnh giác hỏi.

Hàn Trác trấn an: “Phòng khách của cậu.” Vậy nên tôi không có nhìn thấy gì đâu.

Kết quả gương mặt Vương tiên sinh lập tức trắng bệch, xem ra trong phòng khách còn có thứ khó nói hơn.

Hàn Trác: “À… phòng bếp?”

Vương Viễn Thần nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.”

Chẳng lẽ treo ảnh Lưu Xuân Xuân khắp nơi sao? Hàn Trác phức tạp nhìn y, cậu giỏi lắm.

Vương Viễn Thần: “…”

“Xác nhận chỉ sử dụng được một lần thôi sao?” Sư Hướng Quảng hỏi.

“Đúng vậy. Có cách nào cải tiến không?”

“Có một cách, có điều không biết có khả thi hay không. Mang cho Lynda, bảo con bé đi theo cậu một tấc không rời, năng lượng nguyên chính kia có thể khiến “pin” này bền hơn, giống như… Ánh sáng mặt trời chỉ ấm áp, nhưng ánh sáng mặt trời được kính lúp hội tụ có thể đốt cháy một ngôi nhà, đó sẽ là nguồn năng lượng vô hạn. “

Thiếu nữ phản nghịch quái đản, hiện tại biến thành điểm mấu chốt của tất cả mọi chuyện.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Bạch Hi hỏi Hàn Trác: “Anh tính khi nào đưa Lynda về?”

“Ngày mai anh sẽ đi đến Kho Hàng Ngầm. Có điều trước đó, anh phải đến gặp Lương Dật một chuyến.”

“Muốn nói rõ với ông ta chuyện Sư Hướng Quảng sao?” Bạch Hi giúp hắn cài nút áo ngủ, tiếp tục suy đoán: “Đã từng là Mã Tiểu Minh thiên tài… Anh nói xem, Lương Dật tự đặt tên cho mình là Ngưu Đại Tường, phải chăng có ý hoài niệm chiến hữu năm xưa?” Nghe rất ăn khớp.

“Tốt nhất được như em nghĩ. Ít ra giữa hai người họ có hòa bình.”

“Kỳ thật Lương Dật phải cám ơn đàn anh của ông ta mới đúng, nếu không có Mã Tiểu Minh “mất tích”, ông ta không thể thuận lợi thoát thân.” Bạch Hi nói tiếp: “Hơn nữa đàn anh này còn không có ý định rửa sạch tội danh phải chịu, ngược lại còn mơ ước lập tức rời khỏi địa cầu. Nếu em là Lương Dật, nhất định sẽ tích cực thúc đẩy chuyện này.” Đóng gói một người biết bí mật của mình gửi ra ngoài không gian, từ nay về sau tan biến không còn dấu tích, đây là giấc mộng bao người cắn răng nghiến lợi ước ao.

Nhìn cậu phân tích lý lẽ rõ ràng, Hàn tiên sinh nhịn không được nói: “Em thật đáng yêu.”

Bạch Hi bị hắn làm nghẹn họng, bất mãn cường điệu: “Em đang nói chính sự.”

“Dù bàn chính sự vẫn không mất vẻ đáng yêu.” Hàn Trác ôm lấy cậu: “Nên nghỉ ngơi thôi, tiểu siêu nhân.”

“Anh xác định khoa học gia có thể chung sống hòa bình với tiên sinh bạo lực?” Bạch Hi vẫn lo lắng như cũ.

Hàn Trác gật đầu: “Đương nhiên.”

Đối với Vương Viễn Thần, Sư Hướng Quảng vẫn có một tác dụng tốt, đó chính là cuối cùng y không cần phải đóng vai người già cô độc lẻ loi, có thể quang minh chánh đại nói cho Lưu Xuân Xuân biết, vì bảo vệ thầy giáo kia y muốn thuê căn hộ bên cạnh.

Mơ mơ hồ hồ lại thành hàng xóm, Lưu Xuân Xuân không bất ngờ kết quả này chút nào, dù sao đối phương là Vương tiên sinh hành động nhanh gọn nhất. Chỉ là hắn cũng không muốn vì thế mà trằn trọc, tác dụng của thuốc cảm mạnh có thể so với thuốc thôi miên, cả buổi tối Lưu Xuân Xuân yên tĩnh như con mèo nhỏ, ngay cả một chút mộng mơ cũng không có. Trái lại Bạch Hi và Hàn Trác ở nhà bên cạnh lại không như vậy, đầu tiên là ôm nhau khó bỏ khó phân hôn lưỡi suốt mười phút, hôn chút ngủ ngon đột nhiên phạm quy, cho đến khi cả hai thở hồng hộc đầu óc thiếu oxy, lúc này mới ôm nhau chìm vào mộng đẹp.

***

Hôm sau là cuối tuần không cần dậy sớm. Ánh nắng ban mai xuyên qua màn cửa sổ, vừa chiếu lên mặt Bạch Hi, cậu đã ngáp dài một cái, mơ mơ màng màng mở mắt, quay đầu nhìn Hàn Trác còn đang ngủ, cậu lập tức đầy hào hứng bò qua, muốn cẩn thận quan sát dáng ngủ của Hàn tiên sinh một chút. Kết quả không nhìn nổi nữa, quả thật đẹp trai muốn chết người ta mà, hoàn toàn không kiềm chế được… cũng không muốn kiềm chế làm gì.

Mỹ sắc trước mắt, tổng giám đốc bá đạo tươi cười tà mị, chu môi muốn nhân cơ hội cợt nhả một phen, kết quả chưa thực hiện được, di động trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, tiếng “reng reng reng” có thể so với tiếng sét đánh ngang tai, Hàn Trác lập tức mở mắt, đập vào mắt là cái miệng bạch tuộc vô cùng nhiệt tình.

Bạch Hi: “…”

Hắn cong khóe miệng, tay phải kéo cổ cậu ấn xuống, khiến đôi môi mềm mại kia dán chuẩn xác lên môi hắn, thuận thế đè khuỷu tay xuống hung hăng hôn mấy cái, sau đó mới cầm điện thoại di động lên.

“Ai vậy?” Bạch Hi vờ như không có chuyện gì đổi đề tài.

Hàn Trác đưa màn hình di động đến trước mặt cậu, tên hiển thị cuộc gọi là Lương Dật.

Cậu chủ động làm động tác im lặng không lên tiếng.

“Nghe nói các cậu đi công tác về rồi.” Đầu dây bên kia, Lương Dật cười hỏi: “Thế nào, chiều nay có hứng đến chỗ tôi uống tách trà ngon không? Đưa Tiểu Bạch theo cùng luôn.”

“Xế chiều không được, 10 giờ thế nào?” Hàn Trác liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Bây giờ là 8 giờ sáng, hai giờ sau chúng tôi sẽ đến.”

“Không thành vấn đề.” Lương Dật rất sảng khoái: “Tôi chờ các cậu ở bệnh viện.”

Mã Khắc Lý vẫn đang quay bộ phim tình cảm vũ trụ ở tây bắc, nếu sau này có một ngày hắn biết cha dượng của mình chính là nghiên cứu viên người ngoài hành tinh, không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào đây. Có điều Bạch Hi chỉ nghĩ chuyện này trong lòng, không nói với Hàn tiên sinh, tránh gợi lên tâm lý bất mãn về đạo diễn điện ảnh và thầy Steve, đối với hai chuyện này, cậu thật sự rất cẩn thận.

Bệnh cảm của Lưu Xuân Xuân đã đỡ hơn phân nửa, hắn thức dậy rất sớm, còn vào bếp làm bữa sáng đơn giản, tổng cộng năm phần.

“Xong rồi.” Bạch Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ sẽ bắt đầu nấu cơm.” Mà Vương tiên sinh thậm chí còn không than thở khóc lóc xin lỗi.

“Đây là chuyện giữa hai người bọn họ.” Hàn Trác kéo ghế dựa cho cậu rồi nói tiếp: “Nếu anh là em, anh sẽ không nhúng tay vào.”

“Anh còn dám nói.” Bạch Hi chỉ chỉ hắn, nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng tưởng em không biết anh và người nào đó cấu kết nhau dụ dỗ Xuân Xuân.”

Hàn Trác: “Khụ.”

“Chào buổi sáng.” Lưu Xuân Xuân bưng chén đĩa ra: “Muốn nước chanh hay là sữa bò?”

“Để tôi, cậu ngồi xuống đi.” Hàn Trác nhận bữa sáng từ tay Lưu Xuân Xuân, lại hỏi tiếp: “Lát nữa tôi và Tiểu Bạch phải đi ra ngoài, cậu muốn Viễn Thần và thầy Sư qua ở với cậu không?”

Lưu Xuân Xuân vội vàng từ chối. Bạch Hi tặng hắn ánh mắt tán thưởng.

“Tôi còn có việc phải làm.” Lưu Xuân Xuân nói tiếp: “Không có việc gì đâu anh Hàn, anh không cần bận tâm.”

Hàn Trác gật đầu, tiện tay bưng hai chén đĩa đi qua căn hộ kế bên. Sandwich trứng gà salad bình thường, Vương Viễn Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi ra lệnh: “Không cho phép ông ăn.”

Sư Hướng Quảng đang vươn tay nửa chừng, không hiểu ra sao hỏi: “Tại sao?”

Vương tiên sinh gọi điện thoại, mới sáng sớm mà y đã gọi cá muối và tôm hùm, Sư Hướng Quảng cầm dao nĩa sáng loáng ánh bạc, trên cổ đeo khăn ăn, vừa ăn vừa lo sợ bất an, không biết bản thân phải hưởng thụ đãi ngộ xa hoa này như thế nào nữa.

Trên sô pha trong phòng khách, Vương Viễn Thần mút ngón tay, thu hết vị giác ngọt ngào cuối cùng vào miệng.

Hết chương 92

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.