Anh ở vì sao xa – 53


53 – Sở trưởng là ai

Một người khác trong bóng tối.

Vương tiên sinh dứt khoát lái xe về nhà.

Cuối cùng bữa tiệc linh đình biến thành ăn cơm nhà, Lưu Xuân Xuân buộc tạp dề, đứng cạnh nồi hết sức tập trung rán thịt viên. Từng viên thịt vàng óng quay cuồng trong dầu sôi, tỏa ra mùi thơm ngất ngây, khiến Vương tiên sinh và con mèo nhà hàng xóm ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, có điều cách biểu hiện của một người một mèo lại nhất trí lạ thường, đều là ngạo kiều và mất tự nhiên, một mèo cuộn đuôi nằm sấp xuống ổ, một người thì đứng trước cửa phòng bếp, như pho tượng Hy Lạp cổ bất động.

Thịt viên được chiên đến khi xốp giòn, sau khi thịt chín kỹ, Lưu Xuân Xuân mới ngoắc ngoắc ngón tay: “Vào đi.”

Vương Viễn Thần đặt ly cà phê đã nguội xuống, vẻ mặt nghiêm nghị đi tới, không đợi thịt viên đưa qua, y đã há miệng ra.

Lưu Xuân Xuân thổi thổi, sau đó dè dặt đút y rồi hỏi: “Lại rất khó ăn, đúng không?”

Ngoài giòn trong mềm, nước sốt dư thừa, đầu lưỡi và hàm răng đều được hưởng thụ cực đại. Vương tiên sinh gật đầu: “Ừ, khó ăn.”

Lưu Xuân Xuân cười cười múc cho y một bát nhỏ, sau đó hắn quay vào làm các món khác. Trên bệ cửa sổ trong phòng bếp có bày một loạt hình Ultraman, đó là sau khi hắn biết được thân phận của Bạch Hi bèn lên mạng mua về trang trí, nhưng bị Vương tiên sinh mạnh mẽ ghét bỏ, thậm chí không cho phép hắn bày trong phòng khách, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để những super hero cứu vớt địa cầu uất ức một chút, tạm thời ngồi xổm trong phòng bếp, mỗi ngày làm bạn với dầu và khói.

Vương Viễn Thần hỏi: “Cái nào là tôi?”

Lưu Xuân Xuân quay đầu lại: “Hả?”

“Có ba cái.” Y chỉ vào hàng Ultraman: “Không có tôi sao?”

“À…” Thật ra lúc hắn chọn mua không suy nghĩ sâu xa nhiều hàm ý như vậy, đơn giản vì một bộ gồm ba cái, thế nhưng nếu Vương tiên sinh cố ý hỏi, hắn cũng rất lanh trí và hiểu chuyện nói: “Không có anh, anh đẹp hơn mấy cái này.”

Vương Viễn Thần khinh thường: “Hừ.”

“Thật đó.” Lưu Xuân Xuân tiếp tục cúi đầu thái rau: “Tôi không lừa anh.” Hắn vừa nói vừa nhịn không được bật cười, thầm nghĩ đoạn đối thoại này thật ấu trĩ. Vương Viễn Thần nhàn nhã thong thả đi đến bên cạnh hắn, duỗi tay chọc vào thắt lưng trong bộ đồ ở nhà bằng lông nhung.

Sương mù trắng mờ, trên kính thủy tinh là gương mặt cười và hình trái tim được vẽ qua loa, mùi thơm của thức ăn, Ultraman trên bệ cửa sổ, còn có hai người bận rộn – Một người bận làm, một người bận ăn. Tất cả những thứ này cộng lại chính là hình ảnh ấm áp nhất trong mùa đông.

Vương Viễn Thần rất hài lòng, đương nhiên, nếu như sáng hôm sau không nhận được điện thoại của Hàn Trác, y sẽ còn hài lòng hơn.

“Lúc tôi đi đến phòng thí nghiệm, Tiểu Bạch tạm đợi ở chỗ cậu. Có chuyện gì thì lập tức liên hệ với Daisy.”

“Anh nhất định phải đi?” Vương Viễn Thần cáu kỉnh hỏi: “Sao phải thỏa hiệp với tên khốn kia?”

“Vì tôi phải bảo đảm Chu Tĩnh an toàn trước đã. Cô ta vô tội, hơn nữa thân phận đặc biệt.”

“Anh nhượng bộ sẽ làm gã được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.” Vương Viễn Thần nhắc nhở: “Ít nhất cũng phải tiêm một ít Interferon vào máu anh.”

*Cơ chế của IFN sẽ ức chế hoạt động của mARN (dẫn đến ức chế sinh sản VR) và ảnh hưởng đến sự sinh trưởng phát triển của TB K và 1 số tế bào bình thường nhất định, nên nó sẽ ảnh hưởng 1 phần nhỏ đến cấu trúc ADN (không gây nguy hiểm gì), nhưng đối với làm thí nghiệm thì có lẽ nghiêm trọng. https://vi.wikipedia.org/wiki/Interferon

“Thi Thiên không dễ bị lừa như vậy, và tôi cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Hàn Trác lắc đầu.

“Vậy sau này thì sao?” Vương Viễn Thần hỏi: “Vẫn bị gã uy hiếp như thế?”

Hàn Trác không trả lời.

Sự im lặng đè nén kéo dài, cuối cùng Vương Viễn Thần thở dài, rốt cuộc nổi lòng từ bi, thu hồi giọng điệu sắc bén đến ba phần: “Tự anh cẩn thận.”

Hàn Trác gật đầu: “Cám ơn.”

Chờ hắn cúp điện thoại, Bạch Hi cầm áo khoác đứng sau lưng hắn, cậu cười cong cả mắt, dường như không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.

“Không lo lắng cho anh một chút sao?” Hàn Trác nhận áo khoác, tay kia thì kéo người vào lòng.

“Không sao. Anh làm gì em cũng ủng hộ, hơn nữa, còn nhiều thời gian.”

Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Từ thứ sáu đến thứ bảy, thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt.

Hàn Trác lái xe đến “chỗ cũ” mà Thi Thiên nói, đó là một phòng thí nghiệm ẩn trong trung tâm thành phố, bên ngoài là quán cà phê rất nổi tiếng trên mạng, sâu bên trong lại là nhà giam trắng tinh, yên tĩnh khủng bố.

Cửa khóa bằng dấu vân tay vẫn không đổi, Hàn Trác đi thẳng một đường, lúc các nhân viên trong phòng thí nghiệm nhìn thấy hắn cũng không hề kinh ngạc, mà vẫn giống hệt như lúc trước, cúi đầu chào một câu “Hàn tiên sinh”.

Thời gian phảng phất như đông lại, cảnh tượng quen thuộc, người quen, giọng nói cũng quen, tất cả đánh thức những ký ức xưa cũ quen thuộc, mùi nước thuốc gay mũi vẫn không che giấu được mùi máu tanh, tất cả khiến Hàn Trác chán ghét từ sâu trong lòng.

Mà ở căn hộ bên kia, Lưu Xuân Xuân đang pha cà phê trong bếp, hắn nhìn thoáng về phía phòng khách, lo âu khỏi Vương tiên sinh: “Anh Bạch không sao chứ?”

“Cậu nghĩ Bạch Hi là ai, thiếu nữ đau khổ vì tình hay là diễn viên phim Hàn?” Vương Viễn Thần liếm vụn bánh quy trên ngón tay: “Đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng ít ra tâm trạng sẽ không tốt đúng không?” Lưu Xuân Xuân lấy bánh mì trong lò nướng ra: “Tuy tôi không hiểu chuyện của Ultraman các anh, nhưng rất rõ ràng, hiện tại thế lực của quái thú tà ác mạnh hơn nhiều.” Vì ngay cả Hàn Trác trong truyền thuyết cũng bị ép phải thỏa hiệp.

“Nhiều năm rồi, vẫn luôn như vậy. Thật ra suy nghĩ của Ngô Tử Cương không sai, chúng tôi cần sự ủng hộ của chính phủ nhân loại, dù chỉ một chút thôi, ít nhất có thể khiến Kho Hàng Ngầm kiêng kị, sẽ không nghênh ngang như bây giờ.”

“Vậy có hy vọng gì ở Chu Dũng không?” Lưu Xuân Xuân hỏi.

“Có.” Vương Viễn Thần gật đầu: “Thế nên tôi không phản đối Hàn Trác dùng một ống máu đổi Chu Tĩnh, tuy nghe rất thất bại nhưng đây không tính là một vụ làm ăn lỗ vốn.”

“Ừm.” Lưu Xuân Xuân lấy mứt trái cây ra, muốn tâm trạng Bạch Hi tốt hơn, vì vậy tỉ mỉ vẽ một trái tim lên bánh mì mới ra lò.

Vương Viễn Thần nói: “Tôi không ăn mứt dâu.”

“Tôi biết anh không ăn, anh Bạch thích.” Hắn đưa cái đĩa qua: “Bưng đến phòng khách đi.”

Y hơi bất mãn, kiêu căng nói: “Tôi đột nhiên muốn ăn mứt dâu.”

“Vậy anh ăn đi.” Lưu Xuân Xuân lau lau tay, trên bàn còn rất nhiều, anh cứ tùy ý ăn.

Tâm trạng khó chịu kỳ lạ không được đối phương quan tâm, điều này làm Vương tiên sinh hơi không vui, có điều nể mặt vị khách trong phòng khách, y không kéo mặt hắn thành hình chữ nhật. Vương Viễn Thần bưng bánh mì ra phòng khách, ném cho Bạch Hi một cái: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ về Chu Dũng. Căn cứ theo tư liệu Ngô Tử Cương tìm được, Chu Dũng là phó chủ nhiệm, không có bối cảnh khác thường, vậy sau sự kiện lần này, ông ta có thể bị mất chức không?”

“Sẽ không.” Vương Viễn Thần xoa xoa mứt trái cây dính trên ngón tay: “Không những không bị chuyển đi, trái lại còn được thăng chức, tôi đoán hẳn là trấn an việc con gái bị bắt cóc.”

Bạch Hi hơi bất ngờ: “Sao anh biết chuyện này?”

“Đây không phải là bí mật gì, trên trang web của sở nghiên cứu Bắc Đẩu có thông báo. Đương nhiên, mọi người chỉ biết đó là sở nghiên cứu lúa mì và lúa nước.”

Bạch Hi giơ tay ngăn lại: “Chờ chút, hiện giờ đầu óc tôi hơi loạn.”

“Không sao, cậu có thể từ từ sắp xếp suy nghĩ, tôi sẽ không quấy rầy cậu.” Vương Viễn Thần vui vẻ quay lại phòng bếp, còn trở tay đóng cửa.

Lưu Xuân Xuân giật mình: “Sao vậy?”

“Là ông chủ của cậu.” Y vô tội nói: “Cậu ta nói muốn không gian yên tĩnh.”

Thật không?

Lưu Xuân Xuân an ủi: “Chúng ta đợi trong bếp, ở đây cũng rất ấm áp, anh uống trà không?”

Vương Viễn Thần hài lòng: “Ừ.”

Bạch Hi xé giấy, bày từng trang lên bàn.

Chu Dũng không có bối cảnh, sau khi xuất ngũ không giống các quân nhân bình thường chuyển nghề về quê mà thuận lợi vào cơ quan bảo mật tối cao của chính phủ, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm sở nghiên cứu dị năng giả.

Vợ là dị năng giả, việc này vốn là hành vi không tuân theo quy định nghiêm trọng, nhưng trái lại ông còn được thăng chức.

Nếu vì cấp trên rất coi trọng ông, vậy tất cả đều có thể giải thích được, có điều theo tư liệu tìm được hiện nay, phó sở trưởng sở nghiên cứu, cũng chính là người đứng đầu nắm quyền thực tế – Phùng Khởi khá phiền chán bộ đội xuất ngũ thẳng tính này, thậm chí năm lần bảy lượt báo cáo, yêu cầu điều nhiệm Chu Dũng sang nơi khác, có điều cuối cùng không thành công.

Vậy là… Chu Dũng có người chống lưng?  Hơn nữa có lẽ người này có thể uy hiếp được Phùng Khởi. Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Hi chợt lóe, cậu hai ba bước chạy đến đẩy cửa phòng bếp: “Tôi…”

Giọng nói đột ngột ngưng bặt, vì hình ảnh trước mắt quá kinh người. Lưu Xuân Xuân cầm cái thìa múc đầy lê chưng cách thủy, đang thổi cho nguội bớt, chuẩn bị đút cho người đối diện, mà Vương tiên sinh luôn lạnh lùng hờ hững, giờ phút này thoạt nhìn khá hưởng thụ, không chỉ há to miệng, còn phối hợp nhắm hai mắt lại.

“Anh Bạch.” Thấy Bạch Hi vào bếp, Lưu Xuân Xuân vội giơ bát qua: “Đến, nếm thử xem, em đặc biệt hầm cách thủy cho anh nè.”

Vương Viễn Thần lười biếng dựa trên bệ cửa sổ, ánh mắt hung tàn, vì món canh ngọt của mình phải nhường cho người khác.

 “Sở trưởng của sở nghiên cứu Bắc Đẩu là ai?” Bạch Hi hỏi thẳng.

“Người ngoài chỉ biết một cái tên, nhưng tôi đoán đó là tên giả.” Vương Viễn Thần trả lời: “Không ai biết rốt cuộc ông ta là ai, từ trước đến giờ ông ta chưa từng công khai xuất hiện, cũng không điều tra được bất kỳ tư liệu nào về ông ta.”

Cậu khẽ nhíu mày, thần bí như vậy?

Hàn Trác rút một ống máu từ cánh tay đặt lên khay.

Thi Thiên gật đầu, ý bảo nhân viên mang máu đến phòng xét nghiệm. Mười phút sau, đối phương nhắn tin, bảo kết quả đo lường bình thường, không bị quấy nhiễu.

“Rất vui vì cậu đồng ý phối hợp, nói thật, tôi vẫn rất lo lắng, lo rằng cậu sẽ tiêm vào người một vài loại thuốc vô dụng.” Thi Thiên ấn nút gọi điện thoại, khiến màn ảnh trước mặt hiện lên hình ảnh đồng bộ, Chu Tĩnh được đưa lên cáng cứu thương, một đường đưa vào xe tải.

“Nửa giờ sau, cô gái đáng thương này sẽ được đưa về nhà. Có điều tôi không hy vọng sau này các cậu gặp lại nhau, hiểu không?”

“Xương cô ta xảy ra chuyện gì?” Hàn Trác kéo tay áo xuống.

“Chỉ là dị năng thông thường không khống chế được, chuyện này có liên quan đến việc lúc đang mang thai, mẹ cô ta từng uống một lượng lớn thuốc ức chế, Chu tiểu thư là đứa trẻ bị dị dạng đến chậm.” Thi Thiên tự rót một ly rượu: “Tôi đã nói từ lâu rồi, cửa hàng của lão Chu không nên tồn tại, mấy thứ thuốc và nước trái cây kia không bảo đảm 100% sẽ triệt tiêu dị năng, chỉ biết quấy rầy nghiên cứu của chúng tôi, thúc đẩy sinh ra ngày càng nhiều những đứa trẻ quái dị.”

“Ông mới là tên đầu sỏ gây ra tất cả.” Hàn Trác đứng lên, lạnh lùng nói: “Còn nữa, tất cả dị năng giả đều biết, lão Chu chưa hoàn toàn nghiên cứu ra loại thuốc không nguy hiểm, chẳng qua họ chọn dùng cơ thể của họ để đánh cược, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến họ mất đi giá trị nghiên cứu, chạy trốn khỏi những kẻ truy đuổi.”

“Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng thế giới này là vậy, mạnh được yếu thua.” Thi Thiên đưa cho hắn một ly rượu, gã khẽ cười: “Chờ đến khi cậu tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc nhiều hơn, sớm muộn gì cậu cũng sẽ về lại đây, tôi tin nhất định sẽ có ngày đó.”

Hàn Trác xoay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn bước đi vội vã, rất nhanh đã biến mất khỏi camera giám sát.

One thought on “Anh ở vì sao xa – 53

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.