Anh ở vì sao xa – 41


Chương 41: Đây chẳng qua chỉ là một cái cổ.

Quả sơn tra lập công.

Nhìn lệ quỷ há cái miệng to như chậu máu, rốt cuộc Bạch Hi chấp nhận lời đề nghị của Hàn Trác, định kết thúc thể nghiệm xem phim kinh dị đầy sợ hãi thế này, nhưng không đợi hai người đi ra khỏi phòng chiếu, trên màn hình bỗng vang lên bài hát náo nhiệt cuối phim, một đoàn nữ quỷ thê thảm đeo lụa đỏ bên hông, vừa múa vừa hát đồng ca hôm nay là một ngày tốt lành, chiêng trống cát tường gõ chúc mừng năm mới.

Bạch Hi không nhịn được tỏ vẻ, đây là bộ phim nát nhất mà cậu từng xem từ trước đến nay.

Hàn Trác nghẹn cười, dẫn cậu xuống lầu gọi cháo tôm hải sản trong nồi đất, nắm bàn tay lạnh như băng của đối phương vào lòng bàn tay: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn món gì ấm áp trước.”

Bạch Hi không còn sức lực nói: “Ừ.”

Cháo của tiệm này rất nổi tiếng, tốc độ dọn thức ăn cũng nhanh. Hắn múc một chén cháo nóng giúp cậu: “Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng.”

“Anh làm thế nào mà…” Bạch Hi nhìn bàn bay thê thảm của Hàn Trác, đầu tiên là vô cùng khiếp sợ, nhưng chưa nói xong hết câu, cậu nhanh chóng ý thức được sai lầm của bản thân, thế là chột dạ ngồi thẳng lại, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Nói xin lỗi thôi là xong sao?” Hàn Trác trêu chọc.

“Còn muốn thế nào nữa?” Bạch Hi giơ tay đến trước mặt hắn: “Hay là anh đánh lại đi.”

Bỗng một tiếng “Bộp” vang lên, có người đặt hai vé xem phim vào lòng bàn tay cậu.

Bạch Hi: “…”

Hàn Trác: “…”

Đối phương là một người đàn ông, thoạt hình hơn ba mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt có vẻ vui sướng, nở nụ cười chuyên nghiệp của nhân viên chào hàng: “Hai vị tiên sinh, ở đây có tặng vé xem phim miễn phí, còn có nước sơn tra và bắp rang bơ dâu tây.”

Trong lòng Bạch Hi nảy lên dự cảm không hay.

Quả nhiên cậu nghe thấy đối phương nhiệt tình tiếp lời: “Tác phẩm mới nhất của đạo diễn Mã Khắc Lý, bộ phim tình cảm trinh thám kinh dị vườn trường, Yêu Quả Sơn Tra.”

Bạch Hi quyết đoán nhét vé xem phim vào lại túi áo hắn: “Cám ơn, chúng tôi đã xem rồi.”

Biểu cảm của đối phương lập tức trở nên quỷ dị: “Là tự bỏ tiền mua sao?”

“Nếu không thì sao?” Cậu lui ra sau: “Anh nên đưa cho người khác đi, cũng sắp hết hạn rồi.”

“Không vội!” Đối phương kéo ghế ra ngồi trước mặt cậu, cũng không biết từ đâu lấy ra một cái bút ghi âm, đưa đến trước miệng Bạch Hi: “Xin hỏi cậu có ý kiến gì về bộ phim này?”

Bạch Hi: “…”

Hàn Trác luôn cúi đầu chơi di động, dường như không nghe thấy hai người nói chuyện.

“Đừng khẩn trương, cậu có thể nói từ từ.” Đáy mắt đối phương đầy chờ mong, gần như lóe lên tia sáng.

“Tôi…”

“Chúng tôi thấy rất hay.” Bạch Hi còn chưa lên tiếng, Hàn tiên sinh đột nhiên xen vào, hắn đẩy gọng kính trên sống mũi, cả người thoạt nhìn rất tao nhã, ôn hòa và đáng tin cậy: “Phần kinh dị trong phim thậm chí còn vượt qua cả Alfred Hitchcock.”

*Alfred Hitchcock (13 tháng 8 năm 1899 ở Luân Đôn – 29 tháng 4 năm 1980 ở Los Angeles) là một nhà làm phim nổi tiếng người Anh. Ông được xem như một trong những đạo diễn lớn nhất của lịch sử điện ảnh. Tên tuổi ông gắn liền với thể loại phim “toát mồ hôi lạnh”, trong đó có rất nhiều bộ phim đã trở thành kinh điển. https://vi.wikipedia.org/wiki/Alfred_Hitchcock

Bạch Hi dùng ánh mắt bội phục nhìn Hàn Trác, có thể dối lòng đến như vậy.

Người đàn ông nghẹn ngào rơi lệ đầy mặt: “Thật không?”

“Thật.” Hàn tiên sinh tiếp lời: “Vậy nên anh mau đưa vé xem phim cho người khác đi, giúp nhiều người có thể thưởng thức bộ phim điện ảnh này.”

“Cám ơn!” Người đàn ông đứng lên, cúi mình chào hai người rồi biến mất như một cơn gió khỏi tiệm cháo.

“Rốt cuộc là sao?” Bạch Hi chẳng hiểu ra sao.

Hàn Trác đưa điện thoại đến trước mặt cậu: “Mới vừa tra được.”

Trên màn hình là một bức ảnh, một người đàn ông có vẻ âm trầm, mà điều bất ngờ chính là, người đàn ông tóc dài vừa nãy chính là tổng đạo diễn của bộ phim Yêu Quả Sơn Tra, tên là Mã Khắc Lý.

Bạch Hi giật mình nói: “Đạo diễn à?”

“Ừ.” Hàn Trác gắp thức ăn cho cậu: “Ăn đi.”

“Thảo nào vừa rồi anh ta nghiêm túc như vậy.” Bạch Hi cầm thìa quấy cháo hai cái, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại lừa anh ta là phim hay?”

“Vừa rồi anh ta rất cao hứng.” Hắn lơ đễnh nói.

“Đúng là rất cao hứng, nhưng anh biết đó không phải là sự thật mà, quả thật bộ phim này xem không nổi.” Cậu cường điệu nói: “Anh hẳn nên thành thật nói ra khuyết điểm, như vậy sau này anh ta mới tiến bộ được.” Mà không phải luôn quay mấy bộ phim rác như vậy.

“Nhưng tôi vốn không quan tâm đến nội dung bộ phim, hơn nữa cậu luôn bấu lấy tay tôi.” Hàn Trác cười cười: “Yên tâm đi, đây là một thế giới thực tế, cho dù tôi không chịu trách nhiệm nói dối, khán giả và phòng bán vé sẽ giúp anh ta tỉnh ra.”

“À.”

“Cậu thật sự rất tốt bụng.” Hàn Trác lột càng cua bỏ vào bát cậu: “Phần thưởng.”

Không đề cập đến khúc nhạc đệm này nữa, bữa cơm này rất ngon, cháo thơm ngon, thức ăn kèm cũng ngon.

Bóng ma tâm lý do bộ phim kinh dị mang lại cuối cùng cũng bị xóa mờ, Bạch Hi lôi kéo Hàn Trác quay lại khu thương mại, định giúp dì Lý mua quà sinh nhật cho cháu gái. Kết quả lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, vừa khéo đụng phải Mã Khắc Lý –  Hắn đang ngồi xổm trong rất tội nghiệp ở cửa, hâm mộ nhìn dòng người chen chúc vừa xem xong một bộ phim của Hollywood, xấp vé xem phim không tặng được cho ai, nhăn nhúm trong tay hắn, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi.

“Tiểu Bạch!” Hàn Trác cau mày gọi Bạch Hi.

Cậu chạy thẳng đến trước mặt Mã Khắc Lý: “Cho tôi đi!”

Đối phương rõ ràng hơi khiếp sợ.

“Tôi muốn xem lại lần nữa.”

Hàn Trác: “…”

Mã Khắc Lý dùng tay áo lau mặt: “Thật sao?”

“Ừ.” Tiểu Bạch tổng bá đạo giật vé xem phim trong tay hắn: “Tôi xem với anh!”

Mã Khắc Lý lập tức vui vẻ đi theo.

Hàn tiên sinh dở khóc dở cười, dành phải cống hiến 98 tệ lần nữa, mua vé xem phim đi vào theo.

Đại sảnh chiếu phim vang lên tiếng hét quen thuộc.

Hai tiếng sau, Mã Khắc Lý trịnh trọng và cảm kích nói: “Cám ơn cậu.”

“Tôi cũng cám ơn anh đã mời tôi xem phim.” Bạch Hi bắt tay hắn: “Hy vọng sau này anh sẽ quay được một tác phẩm được mọi người hoan nghênh.”

“Tôi nhất định sẽ cố gắng.” Mã Khắc Lý bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi ra nhét vào tay Bạch Hi: “Cám ơn cậu!”

“Này!” Cậu còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã xoay người chạy như điên vào thang máy, chỉ để lại một câu: “Không đáng tiền, đêm nay rất cám ơn cậu, sau này có duyên gặp lại!”

“Được rồi, hẹn gặp lại.” Bạch Hi cười cười.

“Quà gì vậy?” Hàn Trác lên tiếng hỏi.

Bạch Hi cẩn thận tháo cái nơ trên nắp hộp, hộp quà tự động mở ra bốn phía, lộ ra vai chính hung tàn của bộ phim Yêu Quả Sơn Tra đang giương tròng mắt tối đen, há miệng to như cái chậu máu.

Bạch Hi: “…”

A a a a a a!

Xem phim kinh dị hai lần liên tục, rồi lại nhận được món quà nguyền rủa như vậy dẫn đến di chứng – Chỉ cần nhắm mắt, Bạch Hi lập tức cảm thấy như cậu biến thành một trái sơn tra. Vì thế đêm đó, sau khi tắm xong cậu quyết đoán đến phòng ngủ của Hàn tiên sinh rủ rê: “Chơi game không?”

“Không chơi.” Từ chối + 1

“Xem hài không?”

“Không xem.” Từ chối + 2

“Đấu địa chủ?”

Từ chối + 3

….

Từ chối + n.

Hàn Trác dựa vào đầu giường, trong tay là một quyển sách, tươi cười hòa ái: “Cậu nên quay về ngủ.”

Bạch Hi ôm gối, chậm chạp không cam lòng nhích từng chút ra sau, tốc độ có thể so với con rùa.

Hắn nói tiếp: “Đóng cửa giúp tôi.”

Cậu vươn tay nắm chặt chốt cửa.

Lạnh như băng.

Giống quả sơn tra.

Vì thế giây tiếp theo, cậu bình tĩnh đi đến bên giường, vén chăn lên bò vào, nằm ngay ngắn rồi nói: “Ngủ ngon.”

Ai có thể từ chối một viên kẹo ngọt ngào thơm ngon chủ động chui vào chăn?

Hàn tiên sinh không thể.

Hắn chống đầu, hưng trí nhìn người bên cạnh.

“Đi mà, bộ phim rác kia thật sự quá kinh khủng.” Bạch Hi bày vẻ mặt cầu xin.

“Được rồi, cho cậu mượn nửa cái giường.” Hàn Trác cười cười: “Ngủ ngon.”

Cậu như rút được gánh nặng: “Ừ.”

Đèn đầu giường được chỉnh tối đi, ánh sao xuyên qua màn cửa tiến vào phòng.

Có Hàn tiên sinh bên cạnh, đêm nay là đêm có cảm giác an toàn nhất.

Bạch Hi ngủ rất say, những hình ảnh kinh khủng không xâm nhập vào giấc mơ của cậu. Nửa đêm, Hàn Trác kéo chăn giúp cậu, lại giơ ngón tay vuốt lọn tóc mỏng rũ xuống cho chỉnh tề, động tác thật nhẹ nhàng và vô cùng cẩn thận.

Một ngôi sao nhỏ chớp lóe dừng trên gối đầu, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, như ánh nến bập bùng nhảy nhót vậy, khiến ngũ quan của Bạch Hi càng thêm nhu hòa. Lông mi cậu rất dài, sống mũi thẳng, đang trong thời kỳ quá độ giữa thiếu niên và thanh niên, làm cả người cậu nhìn như trái cây tươi mát ngon lành, tràn đầy thanh xuân và sức sống.

Bạch Hi trở mình, ngón tay Hàn tiên sinh niết một cái, ngôi sao nhỏ rình coi nhanh chóng bị dập tắt.

Nhưng cậu không tỉnh lại, hô hấp nhanh chóng trở nên đều đều nhè nhẹ. Hàn Trác âm thầm thở ra, hắn nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng càng lúc càng tỉnh táo, vì thế hắn bất giác nhìn qua kế bên – Sau đó hắn bị mất ngủ, tâm trạng phức tạp.

Bạch Hi sợ lạnh, thế nên cậu mặc áo ngủ chỉnh tề, ống tay quần dài che kín, chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn. Một mảng nhỏ này căn bản không thể gọi là phô bày da thịt,  thế nhưng nó lại đốt một ngọn đuốc trong lòng Hàn Trác, ngoại trừ làm hắn khô nóng cả người, nơi khó nói nào đó cũng theo đó mà phấn chấn tinh thần.

Mạnh mẽ vươn lên.

Hàn Trác âm thầm mắng một câu thô tục, dù ở tuổi trưởng thành dễ xung động nhất, hắn cũng chưa từng cảm thấy bản thân sẽ không chịu được hấp dẫn như vậy, huống chi đây chẳng qua chỉ là cần cổ, người người đều có, hình dạng giống nhau, mỗi ngày phơi nắng phơi gió.

Nhưng thân thể lại thành thật, đại não cũng thành thật.

Vì thế để tránh tình huống tệ hơn, Hàn Trác đành phải vào toilet giải quyết vấn đề, thậm chí không cần làm gì nhiều, chỉ cần nghĩ đến người nằm trên giường, cũng đã… khó mà kiềm chế.

Thời gian thật sự rất ngắn.

Không thể tưởng tượng được hắn lại nhanh như vậy.

Đêm khuya yên tĩnh, Hàn tiên sinh một thân một mình dựa vào ban công trầm mặc hút thuốc.

Tâm sự nặng nề.

Càng lúc càng nặng nề.

4 thoughts on “Anh ở vì sao xa – 41

  1. Thương Hàn tiên sinh, vợ nằm ngủ ngon ơ trên giường mà anh chỉ có thể làm bạn với mấy ngón tay, cho phép mình cười phát =]]] Chương bốn mươi mấy rồi, phát thính cũng kha khá rồi chừng nào Hàn tiên sinh chủ động tý cho quần chúng vây xem có thịt thà hay nước thịt gì đó ăn đỡ ghiền nào :3 Đợi chương mới của nàng nhen ♡

    Liked by 1 person

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.