Anh ở vì sao xa – 38


Chương 38: Trưởng thành.

Người pha chế có ý đồ xấu xa.

Tuy rằng ôm Hàn tiên sinh không “đã” bằng thầy Steve, nhưng một tiếng sau, Bạch Hi đã nặng nề ngủ say. Cậu cuộn tròn trong chăn, mi mắt vẫn còn ẩm ướt, thoạt nhìn như một con thú nhỏ uất ức vậy.

Hàn Trác dựa vào đầu giường bên cạnh, trong đầu hiện ra cảnh tượng xảy ra ở phòng khám Benin, cùng với biểu hiện của Bạch Hi lúc đó – Nhanh nhẹn, quyết đoán, hung ác, phán đoán chuẩn xác và tấn công mạnh mẽ, so với lúc Bạch Hi hiền lành cứ như là hai người khác nhau.

Màn hình di động sáng lên, tên của Lưu Xuân Xuân hiện lên.

“Anh Hàn.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói bất an: “Sau khi chúng em về nhà, Vương tiên sinh cứ ở ngoài ban công hút thuốc, không nói câu nào cũng không ăn gì. Em muốn hỏi một chút, sáng nay không có chuyện gì chứ? Còn nữa, di động của anh Bạch cứ gọi không được.”

“Tiểu Bạch ở bên cạnh tôi, cậu ấy hơi mệt nên ngủ rồi. Chắc Viễn Thần không sao đâu, hắn rất chán ghét Thi Thiên, hôm nay lại bị buộc ngồi uống cà phê với gã mấy tiếng đồng hồ, có lẽ là tâm lý bị ám ảnh một chút, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao.”

“Em cần làm gì không?” Lưu Xuân Xuân hỏi.

“Cậu không cần làm gì cả. Để hắn yên tĩnh một mình là được.”

Lưu Xuân Xuân dạ một tiếng rồi cúp máy, nhưng hắn vẫn lo lắng như cũ, vì thế lén nhìn ra ban công. Vương Viễn Thần vẫn ở đó, tư thế không hề thay đổi, hắn đang dựa vào lan can nhìn ra phương xa xuất thần, tùy ý gió lạnh thổi bay mái tóc dài màu nâu, làm nó mềm mại dán vào mặt.

Ánh tà dương, thời tiết rét lạnh.

Lưu Xuân Xuân tự nhận không có cản đảm đi an ủi Vương Viễn Thần, chỉ có ôm máy tính quay lại phòng khách, vừa làm việc vừa chú ý đến động tĩnh ngoài ban công. Một tiếng, hai tiếng… Cho đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, Vương Viễn Thần mới quay vào phòng khách.

“Anh…” Lưu Xuân Xuân đứng bật dậy, nhưng không đợi hắn nói xong, Vương Viễn Thần đã đi thẳng vào phòng tắm.

Lưu Xuân Xuân chắp tay sau mông đi quanh phòng ba bốn vòng, cứ như con quay vậy.

Vương Viễn Thần đứng dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa mặt không thay đổi nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài cửa kính mờ.

“Khụ khụ!” Chừng năm phút sau, Lưu Xuân Xuân lấy hết dũng khí hắng giọng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Tối nay anh muốn ăn món gì? Tôi gọi điện thoại đặt mang đến.”

“Không ăn.”

“Nhưng cả ngày nay anh không ăn rồi.” Hắn tận tình khuyên bảo.

Vương Viễn Thần vặn vòi nước lên mức lớn nhất.

Lưu Xuân Xuân: “…”

Hắn xoay người đưa lưng ra cửa, không muốn phản ứng tên ngốc kia nữa.

Sao lại có người tính tình nóng nảy như vậy chứ? Lưu Xuân Xuân mở cửa tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn. Tuy Vương tiên sinh từ chối bữa tối, nhưng hắn vẫn định làm thêm một phần. Hắn mài dao hai cái rồi cắt xuống, thái thị bò Scotland cao cấp của Vương tiên sinh thành từng cục nhỏ bỏ vào nồi, định làm bò hầm tương.

Thức ăn trong nồi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, sau đó mùi thơm này lượn lờ tỏa ra khắp phòng bếp, tràn đến phòng tắm vừa mở cửa.

Vương Viễn Thần cầm nước hoa trên bệ rửa mặt, nhắm ngay hướng phòng bếp phun điên cuồng, sau đó cáu kỉnh về phòng ngủ.

“Hắt xì!” Lưu Xuân Xuân đi ngang qua, bị hắt hơi chừng mười mấy cái. Hắn giống như ăn trộm đứng ở cửa quan sát mãi, xác nhận Vương tiên sinh chưa ngủ mới vào bếp xới cơm, sau đó rón ra rón rèn tiến vào phòng ngủ.

“Ăn chút gì đi!”

Vương Viễn Thần dựa vào giường nhắm mắt: “Đi ra ngoài.”

“Đói quá chóng mặt đó.” Lưu Xuân Xuân đặt bát đĩa lên tủ đầu giường: “Ăn hai miếng cũng được, tôi ra ngoài trước.”

“Tôi không ăn trong phòng ngủ.” Vương Viễn Thần trả lời.

“Cũng được.” Lưu Xuân Xuân vốn sắp bước ra, nghe vậy lại vòng về bưng bát đĩa: “Tôi chờ anh ở phòng ăn.”

Vương Viễn Thần: “…”

Năm phút sau, Vương tiên sinh ngồi trong phòng ăn, ăn muỗng đầu tiên bữa ăn Lưu Xuân Xuân tự tay nấu.

“Ngon không?” Lưu Xuân Xuân dùng ánh mắt cực kỳ mong đợi nhìn Vương Viễn Thần.

“Khó ăn.”

Hắn cười ha ha, đáp án như trong dự đoán, nhưng không phun ra chứng tỏ kỳ thật ăn cũng được.

Vương Viễn Thần lại gắp một đũa trứng xào cà chua.

Vẫn như cũ, khó ăn.

Đều là những món ăn bình thường trong nhà, Lưu Xuân Xuân hài lòng yên tĩnh ăn, có thể làm đại thần xinh đẹp cổ quái, lại yếu ớt nóng nảy ra ăn bữa tối, hắn cảm thấy như đạt được thành tựu vĩ đại vậy, tất nhiên cũng không hy vọng xa vời có thể trò chuyện vui vẻ với nhau. Ăn được một nửa, Vương tiên sinh cầm đĩa lên, rút trứng xào cà chua còn lại vào trong bát của hắn.

Lưu Xuân Xuân thụ sủng nhược kinh: “Sau này mỗi ngày tôi sẽ xào cho anh ăn.”

“Món này.” Vương Viễn Thần chỉ chỉ cải trắng om tỏi: “Khó ăn, đừng làm nữa.”

cải om tỏi
trứng xào cà chua

“Được.” Lưu Xuân Xuân sảng khoái gật gật đầu, dường như không cần được dạy, hắn cũng có thể phân biệt chính xác sự khác nhau giữa “khó ăn” và “khó ăn”, biết sau này nên thường làm món nào, món nào thật sự không thể ăn, không cần xuất hiện nữa.

Tối đó Vương Viễn Thần ăn gần nửa nồi cơm, sau đó nằm trên sô pha rảnh rỗi tiêu thực, lại cảm thấy hơi nhàm chán, vì thế hắn lười biếng lên giọng: “Lại đây.”

“Đang rửa chén.” Lưu Xuân Xuân mặt tạp dề ló ra: “Làm gì?”

“Vẽ tranh cho tôi.” Vương Viễn Thần ra lệnh.

“Chưa mang khung vẽ tới, thuốc màu cũng không có.” Lưu Xuân Xuân vẫy vẫy giọt nước trên tay: “Ngày mai, ngày mai được không?”

“Không được.” Vương tiên sinh ngồi dậy cởi quần áo, Lưu Xuân Xuân đành phải cố tìm bút cứng và giấy, gọt bút xong, khiêng ghế nhỏ ngồi đối diện hắn.

Vương Viễn Thần cởi nút áo được một nửa bỗng nhiên cứng ngắt cả người, hắn nhìn phần bụng ăn no hơi nhô ra, tâm trạng phức tạp.

Lưu Xuân Xuân không rõ, còn nói nhanh đi, tôi chuẩn bị xong rồi.

Thế là Vương tiên sinh quần áo quần áo xộc xệch, đuổi đánh hắn khắp phòng.

Lưu Xuân Xuân hồn vía lên mây, rơi lệ đầy mặt, bị hắn tóm lăn trên giường, hu hu gào to vô tội, tất cả mọi người đều là người một nhà!

Vương tiên sinh cho hắn một bàn tay.

Lưu Xuân Xuân vô cùng uất ức.

Nhìn tên nhân loại xui xẻo nhăn mặt, Vương Viễn Thần cảm thấy tâm trạng vốn tồi tệ không hiểu sao tốt hơn rất nhiều.

“Tôi còn mặc tạp dề đó.” Lưu Xuân Xuân chậm chậm xê dịch, ý đồ muốn chạy đi, không cần làm dơ cái giường sang trọng cao quý.

Đầu ngón tay Vương tiên sinh vẽ vẽ lên tạp dề, móng tay của hắn đã được cắt thành hình bầu dục, nhưng vẫn sắc bén và có lực sát thương như lưỡi dao.

“Đừng đừng!” Lưu Xuân Xuân rụt người: “Tôi rất thích cái tạp dề này.”

Hắn bũi môi: “Rẻ tiền.”

“Rẻ vẫn thích. Tôi rửa chén xong còn phải làm việc, anh muốn uống nước trái cây không? Trong tủ lạnh có kiwi và cam.”

Vương Viễn Thần lắc lắc đầu, tùy tiện giơ tay, một món gì đó từ phòng khách bay vào, Lưu Xuân Xuân trốn không kịp, như dự đoán bị va trúng đầu. Nước mắt xoạch một cái chảy xuống, vô cùng đau đớn, sao người này lại vui buồn thất thường như vậy, không uống nước trái cây thì thôi, sao lại đánh tôi.

“Sai đường.” Ngay cả “giải thích” Vương Viễn Thần cũng nói không thành ý như vậy, hắn kéo tay Lưu Xuân Xuân, đặt vào một chùm chìa khóa: “Tặng cậu.”

Lưu Xuân Xuân giật mình: “Hả?”

“Sau này cậu nấu cơm, đây là tiền lương. Ba chiếc xe thể thao, tất cả đều là kiểu dáng mới nhất.”

Lưu Xuân Xuân nhanh chóng từ chối: “Tôi tôi tôi không chọn.”

“Chọn cái gì?” Vương Viễn Thần cau mày: “Cho cậu hết.”

Lưu Xuân Xuân cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ xỉu mất.

Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn từ chối quà tặng quá nặng này, thế là lại bị Vương tiên sinh đuổi đánh từ phòng ngủ đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng bếp, cuối cùng song phương đạt thành hòa giải, dưới ánh đèn màu da cam, cùng uống hai ly nước ép kiwi và chanh vừa chua vừa ngọt.

“Uống ngon không?” Hàn Trác hỏi.

“Hạt ớt?” Bạch Hi nhai nhai: “Rất ngon.”

“Thật vất vả có cơ hội, tôi phải chứng minh cho dì Lý thấy, không phải một mình dì có thể nuôi béo cậu.” Hàn Trác cười cười, lại giúp cậu múc một chén canh cá trích đậu hũ thơm ngát cay xè: “Từ từ ăn.”

canh cá trích đậu hũ

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, tinh thần Bạch Hi đã hồi phục không ít, cậu yên tĩnh ăn xong bữa tối rồi giúp Hàn Trác thu dọn sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, cuối cùng mới nói: “Anh cũng đi nghỉ đi, trễ lắm rồi.”

“Tôi đi nghỉ, còn cậu?”

“Tôi tỉnh ngủ rồi, đi trả lời mấy bức thư.”

Hàn Trác hơi bất ngờ nhìn cậu: “Cậu còn muốn làm việc?”

“Nếu không thì sao?” Bạch Hi xoa xoa mũi: “Ban ngày cứu vớt trái đất, ban đêm kiếm tiền nuôi gia đình, siêu nhân đều như vậy mà.”

“Cậu biết không?” Hàn Trác vịn vai cậu, trịnh trọng nói: “Cậu thật sự làm tôi bất ngờ đó.”

“Tốt hay không tốt?” Bạch Hi hỏi lại.

“Rất tốt, chỉ là có hơi…” Hắn suy nghĩ cách dùng từ cho đúng: “Đau lòng.” Mấy việc thế này không phải là việc mà Bạch Hi nên đối mặt.

“Nhưng ít nhất còn có anh bên cạnh, tôi không đến mức không hề biết gì về thế giới mới. Không sao đâu, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.”

Hắn gật gật đầu: “Cố lên.”

Đêm khuya, cả thành phố đều trở nên yên tĩnh. Trong căn hộ cao tầng, Bạch Hi tập trung xử lý công việc, Hàn Trác ngồi trên sô pha đối diện, tùy tiện liếc nhìn một chồng tạp chí và sách báo bên cạnh. Tầm mắt hai người ngẫu nhiên chạm vào nhau, Hàn tiên sinh đứng lên giúp cậu pha một tách trà, chuẩn bị điểm tâm nhỏ, một ly sữa nóng, hoặc là biến ra một ngôi sao nhỏ mờ nhạt.

“Nhiều hơn tý đi.” Bạch Hi nói.

Hàn Trác rất nghe lời, một, hai, ba, rất nhiều rất nhiều ngôi sao xuất hiện… Ngôi sao nhỏ nhanh chóng lăn đầy đất, cứ lắp lóe chớp tắt liên tục, trông như một cái giường ấm áp lơ lửng trên bầu trời.

“Chúng nó có tiếp được tôi không?” Bạch Hi động nhiên có suy nghĩ kỳ lạ.

“Hả?” Hàn tiên sinh nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Có thể.”

“Thật chứ?” Cậu xác nhận lại lần nữa.

“Thật.” Hắn cười nói: “Thử đi.”

Bạch Hi đứng trên sô pha: “Nếu tôi ngã, anh phải chịu trách nhiệm đó.”

Đầu ngón tay Hàn Trác xoay vòng tròn, làm khoảng cách giữa các ngôi sao càng khít lại.

Vậy là thành một cái giường ấm áp và thoải mái – Ít nhất thoạt nhìn là vậy, hơn nữa còn đầy vẻ cổ tích mộng ảo. Cậu hít sâu một hơi, vừa căng thẳng vừa hưng phấn ngửa ra sau.

Hàn Trác kéo một bên thảm lông dê, “xoạch” một tiếng tung ra, chuẩn xác bọc lấy cậu kéo vào lồng ngực.

Bạch Hi cười đánh tay hắn: “Quả nhiên là anh gạt tôi.”

“Ngôi sao nhỏ không thể tiếp được cậu, nhưng chủ nhân của nó thì có thể.” Hắn cười cười đặt cậu xuống đất: “Chơi nữa không?”

“Anh không phải là ngôi sao nhỏ mềm mại.” Bạch Hi từ chối, không chơi.

Hàn tiên sinh cẩn thận suy nghĩ, dường như cậu rất thích mấy vật mềm mại thì phải?

Ví dụ như ngôi sao nhỏ.

Ví dụ như thầy Steve.

“Anh mệt không?” Bạch Hi hỏi.

Nhìn hai mắt sáng ngời của cậu, Hàn Trác lắc đầu.

“Vậy anh có để ý nếu tôi hỏi một chút về chuyện Thi Thiên không?” Thái độ Bạch Hi rất nghiêm túc.

Hàn Trác hơi dừng lại, sau đó thở dài nói: “Tôi có thể lặp lại câu nói khi nãy không? Cậu thực sự khiến tôi bất ngờ.” Bất ngờ cậu kiên cường và chủ động như vậy.

“Ông ta sẽ gây phiền phức cho chúng ta sao?” Bạch Hi hỏi trực tiếp: “Còn cha mẹ tôi, Lưu Xuân Xuân và cả Vương tiên sinh nữa.”

“Chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không. Ít nhất sẽ không vì chuyện lần này.”

“Tôi yêu cầu anh nói rõ ràng tỉ mỉ.” Bạch Hi giơ tay lên.

“Ngô Tử Cương không muốn tôi trở thành kẻ địch của ông ta, Thi Thiên cũng vậy. Mười Hoàng Tỉnh Viễn cộng lại cũng không quan trọng bằng tôi đối với ông ta. Cộng thêm Vương Viễn Thần nữa, hắn không chỉ có cái mặt đẹp mà còn là một dị năng giả hung tàn dũng mãnh, ngàn dặm mới tìm được một người như vậy.”

“Vậy sau này thì sao?” Cậu lại hỏi tiếp: “Một ngày nào đó ông ta sẽ phát hiện không thuyết phục được anh và Vương Viễn Thần, đến lúc đó phải làm sao?”

“Trước khi tất cả phát sinh, tôi sẽ sắp xếp ông bà Bạch tạm thời rời khỏi đây, cả dì Lý nữa.” Hàn Trác nói tiếp: “Và cả thầy Steve.”

“Bạch Hi sửa đúng: “Tôi muốn giữ thầy Steve lại.”

Hàn tiên sinh: “…” Cũng được thôi.

“Vậy ông ta sẽ vì chuyện nhỏ lần này mà đến tìm anh? Ý tôi là Thi Thiên đó.”

“Không phải ông ta tìm tôi, mà tôi sẽ đi tìm gã. Năm giờ chiều mai.”

Cậu giật mình: “Sao anh không thương lượng với tôi?”

“Đừng lo, tôi đi một mình.”

Bạch Hi sâu kín nhìn hắn.

Hàn tiên sinh nhanh chóng ý thức được sai lầm, tự giác bổ sung: “Hiểu rồi, dù tôi đi một mình cũng phải thương lượng trước với cậu.”

“Ở đâu?”

“Quán bar Wings of the Devil.”

Cậu lắc đầu, trước giờ chưa từng nghe đến chỗ này.

“Ông chủ ở đó cũng là dị năng giả.” Hàn Trác cười cười: “Nhưng đạo đức không đứng đắn lắm, thích quầy rầy khách hàng xinh đẹp, cắt xén tiền lương của nhân viên. Tóm lại là một người keo kiệt, hư vinh, ti bỉ, thích cạnh tranh bất chính nữa.”

Nghe đê tiện như Thi Thiên, rất đáng giá gặp một lần.

Thế là chiều hôm đó, ông chủ mập mạp đang đếm tiền sau quầy bar, đột nhiên cảm thấy xung quanh nổi lên một cơn lốc nhỏ. Lúc ông ta ngẩng đầu lên, khách ngồi bốn phía đã bỏ chạy hết, giống như gặp phải một kẻ truy đuổi hung tàn – Không! Đúng ra là kẻ truy đuổi hung tàn nhất.

Nhìn Thi Thiên đẩy cửa bước vào, ông chủ đáng thương chớp chớp mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hàn Trác nhìn đồng hồ.

“Năm phút, không tính là trễ.” Thi Thiên ngồi xuống đối diện hắn: “Chỗ này thật tệ, nhưng cậu chủ động gọi điện cho tôi, làm tâm trạng tôi rất vui sướng, thậm chí có thể nói là mừng như điên.”

Lúc gã nói mấy lời này, tầm mắt không hề dời khỏi người Hàn Trác, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, hoặc là nói Hàn Trác chính là tác phẩm của gã, mạnh mẽ đến khó tin, rồi lại thất bại đến khó tin – Gã không hiểu, sự nhân từ và cả phản nghịch đó từ đâu mà có.

“Lúc trước, tôi hoàn toàn không biết cậu là bạn của con gái Ngô Tử Cương.” Thi Thiên nói tiếp: “Hay là cậu đã lựa chọn hợp tác với phòng thí nghiệm số 3, quyết định gia nhập tổ chức luôn trốn tránh trong những nơi tối tăm, giống hệt một con chuột, không hề được chính phủ thừa nhận?”

“Tôi không có hứng thú với anh, cũng không hề hứng thú với Ngô Tử Cương.” Hàn Trác mở chai rượu: “Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một nhiệm vụ, dừng tất cả các thí nghiệm tàn nhẫn đẫm máu, bất kể đối phương là ai.”

“Vậy cũng tốt.” Thi Thiên gật đầu: “Tuy cậu vẫn cố chấp muốn đối địch với tôi, nhưng tôi vẫn cao hứng như cũ, vì ít nhất chúng ta có thể cùng nhau đối phó Ngô Tử Cương. Tôi không biết rốt cuộc ông ta đang thực hành thí nghiệm gì, nhưng mười hai giờ trưa nay, cấp dưới cũ của hắn, chính là Tiền Ninh bị cậu bắn bể đầu đã sống lại trong phòng thí nghiệm của tôi.”

Hàn Trác khẽ cau mày.

“Tôi biết chuyện này nghe như Ngàn Lẻ Một Đêm, nhưng…” Thi Thiên đẩy điện thoại đến trước mặt Hàn Trác.

Trên bàn mổ trắng tinh, Tiền Ninh ngồi ở đó, trên trán có một lỗ máu, hai mắt cứng ngắt, nhưng rõ ràng là còn sống, thật quỷ dị làm người ta sợ hãi,

“Tôi phải cám ơn cậu.” Thi Thiên cười cười: “Nếu không có một phát súng của cậu, có lẽ tôi vĩnh viễn không có được tiêu bản sống này, có thể nghiên cứu hoạt động gần đây của phòng thí nghiệm số 3. Mặc dù chúng nó nhỏ, nhưng quá nhiều con gián nhỏ lúc nhúc cũng làm người ta khó chịu, đúng không?”

Hàn Trác không trả lời.

“Trên thế giới này, trong tất cả dị năng giả, có là chỉ có cậu là chính nghĩa, hoặc là nói, tự cho là chính nghĩa.” Thi Thiên thu di động về: “Tôi chờ ngày cậu tự tỉnh ngộ.”

Trong quán bar trên phố đối diện, Bạch Hi liên tục nhìn xem giờ, đến lúc nữ bartender đối diện cậu bắt đầu choáng váng, vì thế một ly nước đá thật to đặt “cạch” một cái xuống trước mặt cậu: “Hoặc là uống cạn nó rồi yên tĩnh một chút, hoặc là ném di động của anh vào đây, để tôi yên tĩnh.”

Bạch Hi: “…”

Có phải lúc quán bar này tuyển người có ghi chú đặt biệt, tính tình bartender cáu kỉnh vô địch vũ trụ?

“Anh có muốn một ly Martini?” Có lẽ nể mặt cậu là bảo bối ngọt ngào của Daisy, nữ bartender thu bớt thái độ một chút: “Hay là Tequila Sunrise?”

“Tôi muốn… Tôi cũng không biết nó tên gì. Cà phê là chính, thêm kem sữa và rượu whisky, chắc là rượu cốc-tai?”

“Irish coffee?” Nữ Bartender huýt sáo một tiếng, xoay người lấy hai cái ly trên quầy xuống: “Đây là một câu chuyện tình yêu, vậy nên người pha nó nhất định có ý đồ xấu xa với anh, người đó là ai vậy?”

Bạch Hi hỏi lại: “Vậy hả?”

“Nguyên liệu là cà phê, kem sữa, rượu whisky, và nước mắt tình yêu.” Nữ Bartender đổ sữa lên: “Nhưng thật có lỗi, tôi không thể dâng ra nước mắt, vậy nên anh chỉ có thể uống một ly Irish coffee thông thường, thêm đường không? Nhìn anh trông rất ngọt.”

Bạch Hi cười gật đầu: “Đường gấp đôi, cám ơn cô.”

________________

4 cl whisky và 1 thìa đường đỏ cho vào ly chịu được nhiệt, có chân như ly rượu vang, chuyên dùng để pha Irish coffee. Sau đó người ta hơ ly rượu trên ngọn lửa đèn cồn, xoay đều ly cho đến khi đường trong rượu tan hết và bắt đầu thấy hơi nước bốc lên thì rót cà phê vào, phun thêm một lớp kem sữa mỏng, không ngọt lên trên. Khi dùng cà phê không nên khuấy.

 

Màu vàng cam của nước cam, 1 chút đỏ tươi của siro lựu chua chua ngọt ngọt kết hợp với hương rượu mạnh hơi nồng của Tequila tạo nên sức hút không thể cưỡng lại được cho món cocktail đặc biệt này

 

Một ly Martini đúng nghĩa thường chỉ có 4 nguyên liệu chính: Gin (đừng thay thế chúng bằng vodka, điều này có thể giúp bạn có một đồ uống ngon, nhưng chúng không phải là Martini), Vermouth, đá để làm dịu vị rượu và đồ trang trí. Tất nhiên bạn có thể thêm các thành phần ngọt hay mặn khác nhau để chúng có thể mang hương vị mới mẻ hơn. Tuy nhiên, nếu một ly Martini không được pha với 4 loại thành phần chính như trên, nó sẽ mất chất nhanh chóng.

 

7 thoughts on “Anh ở vì sao xa – 38

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.