Anh ở vì sao xa – 59


 59 – Cái gọi là tuổi thơ

Nhà tôi có rất nhiều cô bảy dì tám.

Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng chuông ở quảng trường thành phố, đã đến tám giờ tối.

Lưu Xuân Xuân vừa hâm nóng sữa bò, vừa phàn nàn với Bạch Hi qua di động: “Sao bây giờ anh mới nhớ đến em… Không sao rồi… Không không không, hắn không bạo lực gia đình, là em làm hắn khóc… Cái gì mà khoác lác? Em không có khoác lác thật mà.”

“Vậy còn cần anh đến đó không?” Bạch Hi hỏi.

“Tuyệt đối đừng đến.” Lưu Xuân Xuân cố gắng hạ thấp giọng, giống như xã hội đen đang bàn bạc. Sau đó hắn cúp điện thoại, rót sữa nóng hầm hập vào ly, lại thêm chút đường cho mùi vị càng thêm ngọt ngào.

Lúc này cảm xúc của Vương Viễn Thần đã bình phục, đang gác hai chân trên sô pha trong phòng ngủ, chán đến chết chơi game di động – Y không muốn đối mặt, cũng không muốn thừa nhận một mặt yếu ớt sâu trong đáy lòng, vì vậy y dùng vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo để che giấu, ánh đèn trong phòng ngủ còn lạnh lẽo hơn ánh trăng, điều này khiến cả người y thoạt nhìn an tĩnh mà lại bạc bẽo, giống như một khối băng không động đậy không nói cười.

Lưu Xuân Xuân đặt ly sữa lên bàn trà.

“Bưng đi.” Vương Viễn Thần nhìn màn hình di động lạnh lùng nói.

“… Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Lưu Xuân Xuân không muốn chọc y tức giận lúc này, vì vậy thức thời đáp một tiếng rồi xoay người, muốn yên lặng rời đi. Vương Viễn Thần lại không kiên nhẫn ném di động xuống muốn đứng lên, khi y thu hai chân dài trên bàn trà, không ngoài dự đoán va phải ly sữa, Buzz Lightyear đập xuống rơi mất quai cầm, sữa đổ ra thảm, lan ra một mảng đậm khó coi.

Vương Viễn Thần cũng không để ý, trực tiếp đi vào phòng tắm, chỉnh vòi hoa sen lên mức lớn nhất. Tiếng nước chảy xuống sàn ào ào, hơi nước bốc lên dày đặc, rất nhanh khiến người trong gương trở nên mơ hồ – Ít ra sẽ không tiếp tục chật vật đến rõ ràng như vậy, sâu trong ký ức, nơi mà y không muốn chạm vào dường như có dây mây đen nhánh bò lên bám vào xương cốt và thần kinh của y, sau đó mang theo gai nhọn đen tuyền quấn lấy từng tấc từng tấc đến khi máu me đầm đìa, ngàn vết lở loét.

Vương Viễn Thần siết chặt nắm tay khiến cả cánh tay nổi gân xanh đáng sợ, mà chờ khi tâm trạng nóng nảy này rút đi, đến lúc y bước ra khỏi phòng tắm thì sàn phòng ngủ đã được thu dọn sạch sẽ, tấm thảm ướt nhẹp đã được phơi ngoài ban công. Trong phòng rất yên tĩnh, đèn ngoài hành lang cũng mờ tối, Lưu Xuân Xuân đã về phòng ngủ của hắn, mà hộp quà Giáng Sinh xinh đẹp kia không được mang đi, lẻ loi nằm trên bàn cơm như trước, trông vô cùng đáng thương.

Vương Viễn Thần gối đầu lên cánh tay nằm trên giường, nhìn bóng đèn sáng choang trên trần nhà, nghe tiếng thời gian chạy nhanh, một giây, một phút, một giờ, ba giờ.

Thính giác của y thật sự quá nhạy, thậm chí có thể gọi đó là dị năng, nhất là trong đêm khuya yên tĩnh, quả thật có thể nói nó nhạy như rada, thế nên mọi âm thanh trong phòng ngủ cho khách đều chui vào tai y vô cùng rõ ràng.

Lưu Xuân Xuân bọc chăn, đang ngồi trên thảm tập trung lướt di động, phòng ngủ của hắn và phòng ngủ chính của Vương Viễn Thần là hai phong cách hoàn toàn bất đồng, đèn được chỉnh thành màu ấm áp, ga giường màu da cam, phía trên còn bày hai con gấu, đó là vài hôm trước hắn và Vương Viễn Thần cùng đi dạo siêu thị, mua bánh quy chocolate được tặng.

Lúc đó tâm trạng Vương tiên sinh rất tốt, sẽ xếp hàng cân táo, sẽ lựa cà rốt, sẽ mua kem, sẽ giúp xách túi.

Nghĩ đến đây, Lưu Xuân Xuân thở dài thật sâu lần nữa.

Vương Viễn Thần vẫn chần chừ ngoài cửa phòng rốt cuộc nhịn không được nữa, hắn bước nhanh tiến lên, đẩy cửa phòng ngủ.

Lưu Xuân Xuân giật mình xoay người lại: “Có chuyện gì sao?”

Y cầm theo hộp quà, đứng trước mặt hắn như thần linh từ trên cao nhìn xuống.

Lưu Xuân Xuân: “…”

Lưu Xuân Xuân chỉ đồng hồ treo tường: “Đã sắp một giờ rồi.”

Đương nhiên Vương Viễn Thần sẽ không để ý bây giờ là mấy giờ, y ngồi xuống cạnh Lưu Xuân Xuân, mặt không thay đổi hỏi: “Cậu đang tức giận sao?”

Lưu Xuân Xuân lắc đầu.

Vương Viễn Thần cau mày: “Tôi cho phép cậu tức giận.”

Lần đầu tiên trong đời gặp phải bạn chung nhà tự phụ, kiêu căng, xấu tính lại cả vú lấp miệng em, Lưu Xuân Xuân dở khóc dở cười, hắn đúng là không tức giận, chỉ nói: “Tôi buồn ngủ.”

Vương Viễn Thần đưa hộp quà đến trước mặt hắn.

Lưu Xuân Xuân không có ý nhận lấy.

Bầu không khí trở nên lúng túng, nhìn hắn không ngồi yên, rồi lại không chịu nhìn thẳng vào mắt y, Vương Viễn Thần thu hộp quà, hời hợt nói: “Cậu muốn biết chuyện ngày bé của tôi không?”

Lưu Xuân Xuân bất ngờ: “Hả?”

Vương Viễn Thần cởi áo thun, lộ ra nửa người trên rắn chắc và đường cong duyên dáng –  Thế nhưng Lưu Xuân Xuân đã vẽ y vô số lần nên không hề có cảm giác gì đặc biệt. Cho đến khi y xoay người đưa lưng về phía hắn, lần đầu tiên trong đời, chủ động để lộ những vết sẹo xấu xí đan xen vào nhau cho người khác thấy.

Lưu Xuân Xuân giật mình: “Này…”

“Đây là tuổi thơ của tôi.” Vương Viễn Thần trả lời.

Mười mấy năm trước, các đứa trẻ khác hâm mộ Vương Viễn Thần, ước ao có thể được gia đình giàu có tiếng tăm lừng lẫy nhận nuôi như y, trong vòng một đêm, từ cô nhi không nơi nương tựa biến thành thiếu gia cơm áo không lo. Mà lúc vừa mới bắt đầu, đúng là y cũng vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm, chẳng qua mừng rỡ không duy trì được lâu, qua ba tháng, ngay trong ngày sinh nhật, y được mang đến Kho Hàng Ngầm, tận mắt chứng kiến những thí nghiệm tàn khốc và vặn vẹo.

“Lớp kính thủy tinh rất dày, thật ra tôi không nghe thấy tiếng hét thảm thiết nào cả, tuy nhiên tôi lại không bao giờ quên được nét mặt của họ.” Vương Viễn Thần nói tiếp: “Gã đàn ông nhận nuôi bế tôi đứng bên ngoài phòng thí nghiệm, giống như đang tham quan vườn bách thú, từng phòng từng phòng, đi qua tất cả các căn phòng, vừa đi vừa cười nói giới thiệu.”

Những hình ảnh tàn nhẫn đó bóp méo thế giới, bóp mép gương mặt của tất cả mọi người, cũng bóp lấy ngũ tạng lục phủ của Vương Viễn Thần. Ban đêm, y ngồi trong toilet nôn ra mật, nôn đến trời long đất lở, ba ngày sau sốt cao không hạ, nhưng vẫn không trốn được chuyện xảy ra vào ngày thứ tư – Thi Đạt Long mang Vương Viễn Thần đến phòng thí nghiệm lần nữa, đồng thời cầm bàn tay nhỏ gầy yếu ớt của y, đè mạnh lên ngực một dị năng giả sắp chết.

Nhìn hai mắt vẩn đục và đỏ ngầu của đối phương, Vương Viễn Thần bé nhỏ sởn tóc gáy, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng trái lại phóng ra sức lực nặng tựa ngàn cân, giống như một đòn mạnh, nhanh chóng cướp đi hơi thở cuối cùng của đối phương.

“Biểu hiện không tồi, bảo bối.” Thi Đạt Long bế Vương Viễn Thần đi trong hành lang, giống một người cha chân chính khen ngợi: “Tin cha đi, một thời gian nữa thôi, con sẽ là một trong những dị năng giả mạnh nhất trên hành tinh này.”

Cả người Vương Viễn Thần phát run, cảm giác co rút và nhịp tim chợt ngừng đập trong lòng bàn tay không vẫy ra được, dường như giờ phút đó đã khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của y.

Mà bóng tối còn hơn thế rất nhiều.

Đối mặt với “em trai” non nớt, xinh đẹp, gương mặt tái nhợt mà lại lạnh lùng như búp bê tuyết, Thi Thiên không hề che giấu sở thích bất thường của gã, gã si mê sự tồn tại vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ này, không đơn thuần chỉ là dị năng mà còn hơn thế, bẩn thỉu, thuộc về lạc thú của những gã đàn ông trưởng thành.

“Chỉ cần Thi Đạt Long không có ở đó, Thi Thiên sẽ đến phòng ngủ của tôi.” Vương Viễn Thần nói: “Nhưng tôi đã học được phải hét lớn lên, thế nên mỗi lần như vậy, không đầy nửa phút sau sẽ có một người phụ nữ xông đến.”

Đó là vợ của Thi Đạt Long, mẹ của Thi Thiên, là một dị năng giả thô bạo tàn nhẫn, bà ta không có công việc, tự ti và đa nghi, sợ hãi ông chồng, cưng chiều con trai, lại cực đoan chán ghét đứa bé trai từ đâu xuất hiện, thậm chí còn đoán rằng đây là con riêng của chồng.

“Tuy lần nào cũng là lỗi của Thi Thiên, nhưng bà ta luôn đánh tôi, dùng dây lưng và thước cuộn bằng thép, lần tệ nhất là dùng ghế.”

Nói đến đây, Vương Viễn Thần dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc mới đầu, tôi nghĩ tôi sẽ chết, nhưng sau đó tôi hiểu ra, tôi sẽ không chết, gã đàn ông kia nhận nuôi tôi cũng vì biết tôi sẽ không chết.” Năng lực bình phục quá mạnh, thậm chí có thể so với Hàn Trác sau khi được cải tạo, còn y là bẩm sinh.

“Lớn hơn một chút, tôi trốn khỏi căn nhà kia.” Vương Viễn Thần nhìn Lưu Xuân Xuân: “Thế nào, có phải tuổi thơ của tôi hoàn toàn khác với cậu không?”

“…” Lưu Xuân Xuân không biết nên nói gì, khiếp sợ, đau lòng, đồng cảm, cùng với đột nhiên chạm vào nỗi sợ không cách nào ứng đối của một thế giới khác, tất cả khiến mọi câu nói của hắn bị nghẹn trong cổ họng.

“Tối nay tâm trạng tôi rất kém, nhưng không nên trút vào cậu.” Vương Viễn Thần hỏi: “Còn tức giận không?”

Lưu Xuân Xuân lắc đầu.

Vương Viễn Thần cười cười, sau đó đưa hộp quà xinh đẹp qua: “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Cám ơn.” Hắn cầm trong lòng bàn tay: “Tôi phải mở ngay lập tức sao?”

“Tùy cậu.”

Lưu Xuân Xuân rút dây ruy băng, bên trong là một quả bóng rổ, có chữ ký của một ngôi sao NBA.

Thế nên mới nói, kỳ thật không phải Vương tiên sinh thờ ơ, y bưng tách trà đi ngang qua phòng khách nhiều lần, đồng thời cười nhạt với trận bóng đang phát trên ti vi, nhưng vẫn ghi nhớ Lưu Xuân Xuân thích nhất ngôi sao bóng rổ nào.

“Đây là quà Giáng Sinh ngầu nhất mà tôi nhận được.” Quả nhiên Lưu Xuân Xuân thích muốn chết luôn.

“Vậy cuối tuần vẫn ra ngoài chơi chứ? Lần trước không đi được, đến một nơi kích thích.” Vương Viễn Thần lại hỏi. Y vốn định hỏi cho có mà thôi, cũng chưa từng nghĩ đối phương sẽ từ chối, không ngờ Lưu Xuân Xuân lắc đầu, đồng thời giải thích: “Cuối tuần sau tôi phải về nhà, vừa đặt vé máy bay rồi.”

“Cãi nhau với tôi xong rồi muốn về nhà?” Vương tiên sinh nghe vậy rất không vui, dùng sức nhéo mặt hắn: “Là muốn tìm ai cáo trạng?”

“Cái gì cáo trạng.” Quai hàm Lưu Xuân Xuân bị kéo đến biến dạng, hàm hồ nói: “Sinh nhật của ông tôi, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông, cả nhà đều phải đến.”

Ha, phải không? Vương Viễn Thần buông tay ra: “Khi nào về nhà?”

“Thứ ba đi, tôi định xin nghỉ nửa ngày thứ hai, chiều thứ sáu lên máy bay.”

Y gật đầu: “Chuyến nào? Đặt vé cho tôi.”

Lưu Xuân Xuân giật mình: “Anh?”

“Tôi là vệ sĩ của cậu.” Y nhắc nhở.

Lưu Xuân Xuân: “…”

Hai mắt Vương Viễn Thần tối sầm: “Cậu còn do dự?”

Sau lưng Lưu Xuân Xuân chợt lạnh, hắn lập tức cầm di động mở app: “Sao lại vậy, anh có thể ngủ cùng phòng với tôi?”

Vương tiên sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Được.”

“Nhưng anh phải bớt bớt tính tình lại.” Hắn lại nhắc nhở: “Nhà tôi có rất đông cô bảy dì tám, hay lải nhải, đặc biệt thích giới thiệu làm mai, thích điều tra hộ khẩu, anh không được mất bình tĩnh, càng không được mắng chửi người khác.”

Vương Viễn Thần: “…”

“Còn ông tôi, là một trí thức cứng nhắc cổ hủ, đến lúc đó anh không được đeo khuyên tai và nhẫn, hình xăm trên cổ tay cũng phải che lại.” Lưu Xuân Xuân vừa nói vừa lùi ra sau nửa bước bảo đảm an toàn: “Bình thường thì mặc kệ, nhưng lần này là sinh nhật ông, anh nhất định phải phối hợp, nếu không ông sẽ nghĩ tôi đang ở chung với lưu manh.”

Vương Viễn Thần xách hắn lại trước mặt, so đo từng tí: “Tôi được bồi thường gì đây?”

“Về nhà tôi hấp bánh bao cho anh.” Lưu Xuân Xuân dụ dỗ: “Anh chưa ăn đâu, nhân thịt heo cải trắng tôm khô.”

Vương tiên sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Thành giao.”

Trong căn hộ trên đường Tinh Hải, Bạch Hi đang quấn chăn lo đến mất ngủ, trong đầu toàn là Lương Dật và Ngưu Đại Tường. Có thể thẳng thắn đối mặt với Hàn Trác, phóng khoáng cho biết thân phận thật, lại biết rõ kỹ năng bí mật là thuấn di như lòng bàn tay, thậm chí còn có bản lĩnh giúp xương cốt của Chu Tĩnh khôi phục khỏe mạnh, Sở trưởng Sở nghiên cứu Bắc Đẩu trông không giống người thường, nhưng càng không bình thường thì độ nguy hiểm càng cao.

Hàn Trác ôm lấy cậu từ phía sau.

Bạch Hi giật mình, xoay người xin lỗi: “Em đánh thức anh hả?”

“Còn đang nghĩ chuyện ngày mai sao?” Hắn lên tiếng hỏi.

Cậu gật đầu rồi nói: “Anh thật sự phải đi sao? Thậm chí chúng ta còn chưa biết đối phương là địch hay bạn.”

“Em lo anh sẽ bị bắt giam trong bệnh viện đó à?” Hàn Trác cười hỏi.

Nghe câu đó của hắn, Bạch Hi cảm thấy sau lưng tê dại – Bởi vì đúng là có khả năng này, đó là sở nghiên cứu khoa học của loài người, không sợ dị năng giả, càng không kiêng dè Kho Hàng Ngầm và cách nghĩ của Thi Thiên.

Cậu lập tức ôm chặt Hàn Trác: “Em không cho anh đi.”

“Nhưng ông ta là đối tượng mà chúng ta muốn tiếp cận.” Hắn vỗ vỗ lưng cậu: “Khó khăn lắm mới có cơ hội, sao bây giờ lâm trận lại muốn bỏ chạy?”

“Không giống nhau. Dù là kế hoạch gì thì trước tiên cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho anh.” Mà dưới tình huống không rõ trước mắt này, thậm chí cậu nghĩ chỉ cần Hàn Trác xuất hiện trong địa bàn của đối phương, ngay lập tức sẽ bị thiên la địa võng chặn hết đường lui, cuối cùng bị mang đến phòng thí nghiệm lần nữa.

“Chắc chắn bệnh viện kia cũng đã tiến hành thí nghiệm trên dị năng giả, bằng không chỉ dựa vào số liệu mà Kho Hàng Ngầm mang đến, Lương Dật không có khả năng tìm ra cách điều trị cho Chu Tĩnh.” Bạch Hi nói tiếp: “Dù muốn gặp ông ta cũng nên đổi một nơi tương đối an toàn, tại sao phải đi đến địa bàn của ông ta?”

Hàn Trác trả lời: “Vì anh muốn đi thăm Chu Tĩnh.”

“Em cũng muốn đi thăm cô ấy, nhưng không phải bây giờ.” Bạch Hi rất kiên trì.

Cảm nhận được cái ôm ngày càng siết chặt, như anh bạn nhỏ cố gắng bảo vệ thầy Steve, Hàn Trác hơi buồn cười, nhưng nhiều hơn là ấm áp và… hạnh phúc, từ này nghe có vẻ rất lạc hậu, nhưng lại là sự hưởng thụ vô cùng trân quý và xa xỉ không gì sánh được.

“Vậy em nghĩ gặp ở đâu thì thích hợp?” Hắn kiên nhẫn hỏi: “Phải tuyệt đối kín đáo.”

Bạch Hi không cần nghĩ ngợi: “Khách sạn.” Tùy tiện đến một khách sạn, lại tùy tiện chọn một phòng, tuyệt đối yên tĩnh và kín đáo, sau khi xác định mục đích và suy nghĩ của đối phương rồi đi thăm Chu Tĩnh cũng không muộn.

“Được rồi.” Hàn Trác cười cười: “Anh nghe lời em.”

“Thật hả?” Cậu ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên là thật.” Hắn nhéo nhéo mũi cậu: “Sao anh lại lừa em những chuyện thế này chứ?”

“Không chỉ những chuyện thế này, dù là bất cứ chuyện gì, anh cũng không được phép gạt em.” Bạch Hi sửa đúng.

Hàn tiên sinh gật đầu, giơ tay lên nói: “Anh bảo đảm.”

Đương nhiên, đó cũng là một lời thề không có bao nhiêu cân nặng, ít nhất Bạch Hi không tin, chính Hàn Trác cũng không tin, cái gọi là tình yêu không hề giấu giếm, đại khái chỉ tồn tại trong cổ tích – Nhưng chỉ cần xác định chuyện đêm nay thì đối với Bạch Hi, những chuyện khác có thể tạm quên đi.

Hàn Trác ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu hôn lấy hôn để.

Sáng sớm hôm sau, Lương Dật xem tin nhắn trong di động, ông lắc đầu cười cười: “Xem ra Hàn Trác vẫn còn đề phòng chúng ta, hắn đổi địa điểm gặp mặt, ồ? Đây là một khách sạn.”

“Chúng ta cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì hắn.” Chu Dũng ngồi đối diện Lương Dật nói.

“Chuyện này bình thường thôi, dù sao trước giờ chúng ta chưa từng quen biết Hàn Trác.” Lương Dật đặt tách cà phê xuống, giáo dục nói: “Thành ý phải từng bước một, chậm rãi biểu lộ trong hành động và lời nói. Chúng ta chuẩn bị tương đối đầy đủ, nên tôi tin sớm muộn gì cũng có một ngày, vị dị năng giả cường đại kia sẽ mở lòng với chúng ta.”

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.