Anh ở vì sao xa – Chương 16


Chương 16: Dị năng

Chuyện cũ trong bệnh viện.

Lúc hai người về đến nhà, dì Lý đang chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ, làm mỗi món ăn đều trở nên hấp dẫn, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

“Sao phòng khách yên tĩnh quá vậy?” Dì Lý vừa bận rộn vừa hỏi.

“Mọi người đang nói chuyện trên lầu.” Bạch Hi cầm chén nhỏ đựng canh.

“Có phải Hàn tiên sinh lại cáo trạng không?” Dì Lý nhỏ giọng nói.

“Không phải. Bọn họ đang nói về chuyện… Một chuyện rất thú vị.” Bạch Hi cười nói.

Trong thư phòng thật yên tĩnh, một lúc lâu sau, Bạch Bác Dương mới thở dài thật sâu.

“Tiểu Bạch đâu? Tâm trạng nó thế nào?” Bà Bạch hỏi.

“Mới đầu có chút kinh hoảng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hơn nữa cũng không bài xích dị năng của bản thân.” Hàn Trác trả lời.

“Bác vẫn rất lo lắng.” Bà Bạch nắm chặt hai tay hắn, nghiêm túc nói, “Cháu thật sự không thể dẫn Tiểu Bạch ra nước ngoài sao? Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có thể rời xa những người nguy hiểm kia.”

“Trốn tránh cũng không có tác dụng gì.” Hàn Trác lắc đầu, “Hơn nữa thể chất Tiểu Bạch rất đặc biệt, cháu nghĩ đối với bọn người Kho Hàng Ngầm, bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”

Hai mắt bà Bạch trở nên ảm đạm.

Bạch Hi sinh ra ở một bệnh viện công, ở đó mỗi ngày các y tá sẽ nghênh đón vô số sinh mệnh mới chào đón, họ đã gặp rất nhiều chuyện quái dị mà không hề kinh sợ, cho nên khi đối mặt với Bạch tiên sinh hoảng hốt la to “Vợ tôi sinh non”, bọn họ cũng bình tĩnh an ủi hai câu, sau đó xoay người thành thạo mà giúp sinh mệnh mới bé nhỏ trắng mịn kia ra đời, ẵm tên tay, viết lên hai chữ “Tiểu Bạch”, cuối cùng chậm rãi thong thả đặt vào lồng ấp.

Lồng ấp

Thời đó không có smartphone, mỗi ngày Bạch Bác Dương đều đứng nhìn Bạch Hi cách cửa thủy tinh, sau đó quay về miêu tả cho bà Bạch, nói hôm nay con trai mở mắt, nhưng lại học gặm ngón tay.

Tất cả đều ấm áp và tràn đầy hy vọng, cho đến một tuần sau, vào một ngày nào đó, y tá trực ca đột nhiên hoảng sợ phát hiện, đứa trẻ sơ sinh vốn nên đang ở trong lồng ấp, thế mà không biết bị ai đặt trên cửa sổ hành lang, bị gió lạnh thổi toàn thân tím tái, khóc nỉ non giống như con mèo nhỏ yếu ớt.

Mà ngay lúc bảo vệ bệnh viện nghe tin chạy đến, lại có người phát ra tiếng kinh hô nhỏ nhỏ – Lồng ấp vốn rất chắc chắn lúc này đã vặn vẹo biến hình, giống như bị người nào đó vặn thành bánh quai chèo, sau đó xé rách làm lộ ra một cái lỗ thật dài, khăn trải, sàn nhà và vách tường đầy dấu tay cháy đen, thoạt nhìn giống như là đứa bé sơ sinh này dẫm lên thành vết cháy đen, sau đó tự mình chậm rãi bò lên cửa sổ.

Chuyện này thật sự quá mức khó tin, Bạch Bác Dương dùng tất cả biện pháp, cũng chỉ có thể từ miệng nhân viên vệ sinh, biết năm giờ chiều hôm đó, từng có một gã đàn ông thoạt nhìn như là kẻ lang thang, tinh thần hoảng hốt, lảng vảng trên hành lang khoảng mười lăm phút.

Thời này không có camera giám sát, là chuyện xấu cũng là chuyện tốt, không ai biết rõ cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, nhưng đồng thời cũng có lợi cho Bạch Bác Dương, ông đổ hết lên đầu bọn buôn người – Cuối cùng chuyện này cũng yên lặng che giấu qua, Bạch Bác Dương dùng tốc độ nhanh nhất bán hết bất động sản, dẫn theo vợ con, cả nhà dời đến một thành phố khác.

Thời gian trôi qua, tuy ngoài mặt nhìn như Bạch Bác Dương đã quên chuyện này, nhưng từ đó đến giờ ông luôn âm thầm điều tra chân tướng chưa từng từ bỏ. Cuối cùng ông tràn đầy khiếp sợ đích xác một chuyện, trên thế giới này thật sự tồn tại những người có siêu năng lực. Tuy rằng bọn họ tận lực ẩn giấu trong đám người bình thường, nhưng vẫn không thể tránh được để lại một ít dấu vết, ví dụ như không có dụng cụ gì lại biến ra ngọn lửa, nói chuyện với động vật, đang đứng xa vài trăm mét bỗng bước nhanh tiến lên, ôm lấy một đứa bé vô ý ngã từ trên lầu xuống.

Video truyền trên mạng bị đa số người xem là trò ảo thuật, hoặc là dứt khoát mắng truyền thông lăng xê người nào đó, cũng không trở thành trận khủng hoảng hay hoài nghi gì, nhiều lắm xem như giải trí lúc trà dư tửu hậu. Nhưng Bạch Bác Dương biết, những chuyện không thể tin đó có một phần là sự thật – hoặc là nói có một số không nhỏ là người siêu việt, chân chính có dị năng.

May mà Bạch Hi vẫn luôn thuận lợi lớn lên, thuận lợi đến nỗi bà Bạch bắt đầu hoài nghi, chuyện năm xưa trong bệnh viện có đúng là bọn buôn người làm không, phí công sức phá hủy lồng ấp, tạo ra hiện trường khủng bố, chỉ vì muốn bắt cóc đứa nhỏ, mà con trai của bà từ đầu đến cuối là một người bình thường. Nhưng mà cảm giác may mắn này không duy trì lâu, lúc Bạch Hi đang học năm thứ tư, cậu bắt đầu phàn nàn hết lần này đến lần khác, nói gần đây giống như có người thường xuyên đi theo cậu, trường học, quán cơm, sân thể dục, công ty, thậm chí trong công viên, cứ cảm giác như có cặp mắt phía sau, quả thật là sởn tóc gáy.

Vì thế ông bà Bạch lại bắt đầu lo lắng, đầu tiên bọn họ trả giá cao mời vệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng một tháng sau đối phương lại từ chức rời đi, thậm chí không tiếc số tiền kếch xù đền bù hợp đồng. Cùng lúc đó, Bạch Bác Dương cũng tra được tin tức và “Kho Hàng Ngầm”, thật ra ông cũng không biết rốt cuộc đó là cái gì, nhưng có thể khẳng định cơ sở này tuyệt đối là mối uy hiếp lớn nhất đối với dị năng giả, mà người duy nhất có thể uy hiếp được Kho Hàng Ngầm, chính là người tên là Hàn Trác.

Thật ra chuyện lần trước Hàn tiên sinh nói với Bạch Hi đúng là sự thật, hắn quen biết ông bà Bạch trên một hòn đảo, nhưng không phải là trùng hợp khi đi nghỉ, mà là Bạch Bác Dương nghe được hướng đi của Hàn Trác, tự mình đến mời hắn, chỉ là không ngờ vừa cập bến liền gặp một trận náo loạn nhỏ – Thế nhưng cũng chính vì trận này mới làm Bạch Bác Dương tận mắt nhận thức năng lực hành động của Hàn Trác, nhanh nhẹn, trầm ổn, lãnh tĩnh mà lại ít lời, tuyệt đối là vệ sĩ tốt nhất trên thế giới.

“Ba, mẹ.” Bạch Hi trong phòng ăn dưới lầu kêu lớn, “Xuống chuẩn bị ăn trưa.”

“Cháu nghe Tiểu Bạch kia.” Bà Bạch hoàn hồn từ trong chuyện cũ nặng nề, vừa bực mình vừa buồn cười, “Bây giờ còn cười đùa.”

“Như vậy mới tốt.” Hàn Trác cũng cười nói, “Năng lực tiếp thu của Tiểu Bạch rất mạnh, cũng rất… Vô tâm vô phế.” Ngày đầu tiên lúc Bạch Hi tiếp xúc dị năng, buổi chiều còn rất hoảng hốt lo sợ, buổi tối đã có thể đòi hắn xem ngôi sao nhỏ hết lần này đến lần khác.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Bác Dương cầm một chồng tài liệu thật dày, giao cho Bạch Hi tất cả tư liệu về dị năng giả, mỗi bản đều cẩn thận đánh dấu năm, từ lúc Bạch Hi sinh ra đã bắt đầu, cho đến tháng trước mới chấm dứt.

“Cám ơn ba.” Bạch Hi có chút áy náy, “Con làm ba lo lắng nhiều năm như vậy.”

“Là lỗi của ba, lúc ấy nên canh chừng bên ngoài phòng giữ ấm, không cho bất cứ kẻ nào đến gần con.” Bạch Bác Dương dụi tắt thuốc lá, “Chắc chắn tên lang thang kia có vấn đề, nếu không dù thế nào con cũng sẽ không…” Ông tạm dừng một chút, không muốn chính miệng nói ra con trai ông là biến dị.

“Con biết, nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi, lại có Hàn tiên sinh bên cạnh. Ba cứ yên tâm, con sẽ tự bảo vệ bản thân.” Bạch Hi cười cười.

Bạch Bác Dương gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là dùng sức vô vỗ vai cậu.

Tuy rằng siêu năng lực đến bất ngờ làm cậu không kịp đề phòng, âm mưu sau lưng cũng không thể khinh thường, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mà bây giờ chuyện quan trọng nhất, không thể nghi ngờ chính là buổi triển lãm tranh của Lưu Xuân Xuân. Tuy là hắn lấy tên tuổi giả, lý lịch tóm tắt trống rỗng, ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có hình vẽ tay trừu tượng, nhưng toàn bộ tác phẩm lại là thật tâm chuẩn bị, cho nên ngày khai mạc đầu tiên, bốn người ký túc xá khẩn trương ngồi trước máy tính, lướt mấy trang tin tức hết trang này đến trang kia.

Dưới sự trợ lực của Moses gallery, nhìn từ bất cứ phương diện nào, buổi triển lãm lần này đều vô cùng cao cấp. Truyền thông nhận tiền làm việc đương nhiên sẽ không viết lung tung, mà thứ gọi là nghệ thuật này, khán giả bình thường rất khó phân biệt được cái gì là thiên tài, cái gì tiện tay vẽ bậy, ấn tượng ban đầu đã cảm thấy, nếu có thể tổ chức trong phòng tranh cao cấp như vậy, vậy thì trình độ không thể kém được – Quan trọng là vé vào cửa miễn phí, giao thông thuận tiện, vậy thì có lý do gì mà cự tuyệt cơ hội có thể tiếp xúc gần gũi với nghệ thuật?

Cho dù là chụp ảnh đăng Wechat thôi cũng được mà.

Kết quả như nguyện, buổi triển lãm đông nghẹt, vào cửa còn phải xếp hàng.

Tiên sinh 215 vụt một cái trở thành họa sĩ mới cực hot trong nước, chạm vào có thể bỏng, thậm chí ngay cả mỹ nữ chủ bá mà Lưu Xuân Xuân thích nhất cũng tỏ vẻ, rất mong chờ sau này có thể cùng nhau uống cà phê, tán gẫu về Van Gogh, moa moa moa.

“Cuối cùng tôi nổi tiếng rồi sao?” Lưu Xuân Xuân lệ nóng lưng tròng hỏi.

“Cậu không nổi.” Vương Viễn Thần cầm ly rượu ngồi đối diện, lạnh như băng nói: “Tỉnh táo lại đi.”

“À…”

Một lúc sau, Lưu Xuân Xuân lại mở miệng: “Thật giống đang nằm mơ.”

“Vốn là giấc mơ.” Vương Viễn Thần đặt ly rượu xuống, giọng nói cay nghiệt mà lại bén nhọn, “Mà phần của cậu đã kết thúc rồi.”

Lưu Xuân Xuân thở dài thật sâu, hắn ngồi xổm trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ xa xa, miệng nói thầm, anh đúng là một người vô cùng thực tế.

Vương Viễn Thần cao giọng: “Hửm? Tôi cái gì?”

Lưu Xuân Xuân trả lời rất nhanh, anh thật sự vô cùng tuấn mỹ, tao nhã, cao quý, thân thiện, mạnh mẽ, giàu có, nhưng lại rất rộng rãi.

“Nhưng thật sự có người nguyện ý trả tiền mua tranh của tôi nha.” Lưu Xuân Xuân lại cường điệu.

“Đó là bởi vì tranh cậu vẽ chính là tôi.” Vương Viễn Thần nhắc nhở.

Lưu Xuân Xuân: “…”

A.

Tranh anh khỏa thân.

“Bọn họ phải ở chung đến khi nào?” Trong biệt thự bên kia, Bạch Hi cũng đang hỏi Hàn Trác, tuy rằng cuộc sống có truffle đen và trứng cá muối nghe đúng là không tồi, nhưng cậu dám cam đoan, Lưu Xuân Xuân nhất định càng thích cơm cà ri và bia ở cửa hàng tiện lợi.

“Tôi đoán không lâu đâu.” Hàn Trác đưa ly nước và thuốc cho cậu, “Trước khi cậu học được cách khống chế năng lực của bản thân, dùng cái này, nhưng đừng quá lo lắng, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”

“Có khi nào tôi vĩnh viễn không học được không?” Bạch Hi ngửa đầu nuốt viên thuốc.

“Đương nhiên sẽ không, vì thầy của cậu là tôi.” Hàn Trác mặc quần áo ở nhà, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ, thoạt nhìn cả người hắn trở nên ấm áp và nhu hòa, vô cùng đáng tin cậy.

Bạch Hi ngồi xếp bằng ở trên giường, trịnh trọng nói: “Cám ơn anh.”

“Sao vậy?” Hàn Trác có chút ngoài ý muốn, “Đột nhiên nghiêm túc như vậy.”

“Nếu như không có anh, tôi nhất định rất bối rối trước những chuyện vừa xảy ra.” Hai tay Bạch Hi đặt lên đầu vai hắn, lập lại lần nữa: “Vì vậy, cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Hàn Trác cười cười, điểm lên mũi cậu một ngôi sao ấm áp, nho nhỏ.

 

One thought on “Anh ở vì sao xa – Chương 16

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.